NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 24

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Người khắc bia mộ

Chương 2

Thúy Minh mở nắp bút máy, viết vào quyển bút ký:
“Mùa thu, năm 1970”
Rồi Minh không biết phải viết gì thêm. Và nghĩ như thế quá đủ cho Minh
rồi. Cũng như ngày nào Minh chỉ đề: “Tết Mậu Thân, 1968”- mà đến nay
vẫn không quên những hình ảnh hãi hùng. Không cần phải viết dài dòng.
Một chữ, hai chữ, gói trọn một quãng nhỏ trong đời sống. Hai năm rưỡi trôi
qua, Minh đã sống không một niềm vui. Những nụ cười chỉ là gượng gạo.
Những tin tưởng chỉ là tạm bợ. Thiếu một mái gia đình. Thiếu cả những
yêu thương. Cuộc sống không sắp đặt trước mà bỗng thu nhỏ lại, gọn và
khô.Nhưng đột nhiên, “mùa thu năm 1970” đã đến, hình như làm cho
khoảng đời khô gọn ấy có một chút xao động. Một làn gió thoảng qua
không gian yên lặng. Một cọng cỏ ngã xuống mặt hồ yên. Tâm hồn Minh
cũng như đang lao chao. Vì một sự gặp gỡ. Vì Đỗ. Vì sự hiện diện của Đỗ
trong xóm nhà lặng lẽ này.

Đỗ đã hiện ra sau cánh rào, mà Minh ngỡ là một ông lính xa lạ, không phải
người “thầy” mà Minh đang tìm kiếm. Đỗ đã đứng dưới ánh trăng –đêm
mười hai- mờ dịu, cho Minh những điều ngạc nhiên. Đỗ hiện diện ở nhà
cậu Phương. Và chính tay Minh đã băng bó cho người. Hôm đối diện với
vết thương trên tay Đỗ, Minh đã rất xót xa. Vì Minh biết rằng những đổi
thay, những tai biến không phải chỉ riêng đến cho mình, mà đến với bất cứ
ai. Mỗi cá nhân khó lòng sống yên với đời sống bình lặng mà mình mong
muốn. Và sự sống, sự chết của mình gắn liền với vận mạng của quê hương.
Đối diện với một người lính mang thương tích, là đã thấy rõ ràng sự “gắn
liền” đó.

Và Đỗ đã hiện diện bên cạnh Minh, trong đám trẻ nhỏ rước đèn tháng tám.
Đỗ oai dũng tươi sáng bên chiếc đèn thô sơ độc đáo. Đỗ cũng hiền hòa dịu
dàng khi thắp cho Minh ngọn đèn và khi Đỗ gọi “Thúy Minh”. Chưa có ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.