NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 63

chiếc đục trên miếng đá mài. Minh đem nước tới, bác Liêu đổ nước lên mặt
đá mài. Chiếc đục bén hơn hẳn lúc trước, sáng ngời.
Minh nói:
- Thưa bác, con xin phép bác con về. Bao giờ nhận được thư anh Đỗ
con sẽ sang ngay.
- Ừ, cháu về hỉ!
- Dạ, bác ơi bác cũng nên vào nghỉ trưa cho khỏe.
Bác Liêu cười:
- Già rồi cháu à. Có nằm cũng chẳng ngủ được mô. Mắt cứng lại rồi.
- Dạ, thôi thưa bác con về.
Minh rón rén đi ra, khép cánh cổng lại. Minh nhìn lại một lần nữa sân nhà
quen thuộc. Ở chỗ này Đỗ đã hiện diện như trong một giấc mơ. Mắt Đỗ
sáng quá và giọng anh ngọt ngào quá! Đỗ đã đến trong tâm hồn Minh buổi
tối nào cánh tay còn treo ngang ngực, và buổi sáng nào cũng cánh tay ấy
trao cho Minh phong giấy đỏ đựng tiền lì xì mừng Minh được mười tám
tuổi. Nơi Đỗ và Minh ngồi, hôm mồng năm Tết, bây giờ là chỗ bác Liêu
ngồi khắc bia mộ. Tự nhiên Minh nghe nổi gai ốc. Nhìn bác Liêu ngồi in
chiếc bóng gầy guộc lên những dòng chữ trên mộ chí, Minh lạnh cả người.
Một nỗi lo sợ ùa đến trong lòng. Nghĩ đến Đỗ gian nan trong những cánh
rừng hoang vu, Minh muốn khóc.

Minh bước thẫn thờ trên đường xóm nắng hanh. Chỉ mới khoảng độ hai giờ
trưa thôi. Ở Sài Gòn mùa nào cũng như mùa nấy, chỉ có nắng đến làm khô
khát cả người. Nghe bước chân mình nặng nề, Minh nghĩ đến bài vở, lúc
này Minh học như một bổn phận, hết cả vui thú. Minh nghĩ đến Liên Nga.
Nó đã hết trêu Minh khi nhận thấy nỗi buồn sâu đậm của bạn. Dường như
Nga cũng thầm cầu mong cho Minh chóng nhận được tin của Đỗ.

Ở khúc quanh rẽ vào nhà Minh bỗng hiện ra một người lính đi khập khiễng.
Minh nhướng to mắt, nghe tim mình đập mạnh. Đúng là màu mũ, màu áo
của Đỗ. Nhưng là Lâm. Minh kêu lên:
- Anh Lâm! Anh về đó hở?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.