NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 65

đáp xuống một chút rồi phải lên ngay, vì giặc pháo như mưa. Anh em nào
còn sức bò đến được chân máy bay thì được cứu, còn ai…
Minh bật khóc nức nở. Bác Liêu buông mình xuống ghế, rũ người như một
tàu lá. Người lính im bặt, cảm thấy như mình vừa phạm tội. Anh đứng trơ
giữa cảnh nhà buồn tênh, trước hai con người đang đầy tràn niềm thất vọng.

**

Minh và bác Liêu xuống xe lam. Minh hỏi người tài xế:
- Thưa bác từ đây vào Rừng Cấm có xe đi không ạ?
Người tài xế lắc đầu:
- Ở đó khu vực quân sự, không có xe lam vô đâu cô ơi! Thường người
ta đi xe jeep, không thì đi xe gắn máy hoặc đi bộ.
- Dạ cám ơn bác.
Chiếc xe lam chạy đi, tung một đám bụi mờ. Bác Liêu nhìn theo, ngơ ngác
hỏi:
- Cháu Minh có biết đường đi không?
- Dạ biết.
Minh chỉ đáp vậy và không dám cho bác Liêu biết đã có lần Liên Nga chở
Minh bằng xe gắn máy vào khu vực mang tên Rừng Cấm này. Bác Liêu
hỏi:
- Bây giờ làm răng mình đi vô đó cháu? Hai bác cháu mình đi bộ
nghen!
- Dạ, đành vậy thưa bác. Bác đi được không?
- Được chứ cháu. Bác chỉ nóng lòng biết tin của hắn thôi.
Hai người bắt đầu đi bộ vào con đường vắng vẻ. Cây cối hai bên đường đã
xác xơ. Lần thứ hai Minh đến hậu cứ của Đỗ. Mới sau có mấy tháng mà lối
đi dường như đã đổi khác. Con đường bị cày tung lên trơ đất xám. Thỉnh
thoảng hai bác cháu phải đứng nép vào lề để tránh đường cho một chiếc
quân xa. Mỗi lần như vậy, xe chạy qua làm bụi đất bay lên mù mịt. Bác
Liêu ho sù sụ. Minh nhường chiếc mũ cho bác đội và xách giỏ cho bác.
Minh cũng nghe lòng hồi hộp vô cùng. Sự lo âu nôn nóng khiến chân Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.