NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 67

- Tôi thì chỉ lo làm sổ lương. Còn tin tức từ chiến trường gửi về, có ông
khác lo. À mà quên nữa, ông và cô có thể đến dò tin tức ở trên tấm bảng
kia. Sáng hôm nay có tin mới, họ đã ghi lên đó.
Minh cảm thấy tay mình run lên. Minh không dám cử động. Thượng sĩ
Tâm lại nhắc:
- Cô lại đó xem đi, may ra biết tin.
Bác Liêu nhìn Minh, chờ đợi. Minh lấy can đảm đến bên bức tường trong
cùng. Trên đó có treo một tấm bảng kẻ phấn màu còn rõ nét mới. Minh
nhón gót nhìn lên. Cột đầu tiên ghi tên, những cái tên xa lạ, cột kế bên ghi
tình trạng: tử trận, bị thương, nằm bệnh viện nào… đều có ghi rõ. Tên
Nguyễn Thi Đỗ đây rồi! Mất tích. Minh choáng váng, ôm đầu nức lên một
tiếng. Bác Liêu chạy đến, hoảng hốt:
- Sao cháu? Có tên hắn không?
Minh nói như bị cực hình bắt buộc phải nói:
- Bác ơi, họ ghi anh Đỗ mất tích….
Bác Liêu thấy mờ cả mắt. Bác không còn nghe thấy gì sau tin của con trai.
Bác đứng sững. Cảm giác như đã mất hết. Bác muốn kêu lên “Con ơi!”
một cách đau thương và dễ dàng như người ta vẫn nói trong những vở kịch,
những cuốn phim, hoặc muốn kể lễ như trong tuồng tích. Nhưng không
được. Miệng lưỡi bác tê cứng. Bác nhìn thấy Minh rũ người như một ngọn
cỏ úa. Bác thấy ông Thượng sĩ Tâm ngẩn ngơ, tay còn đang lật chồng sổ
sách, và người lính trẻ dừng tay đánh máy, gương mặt trông như một khối
băng đang tan chảy.

… Không biết trải qua mấy phút, mấy giây, mà đến một lúc bác Liêu cũng
đã thốt được nên lời:
- Thôi, cám ơn hai chú, tôi về.
Ông thượng sĩ già đứng dậy, nói gượng gạo:
- Tôi xin chia buồn cùng ông. Biết Thiếu úy Đỗ như thế, tôi cũng buồn lắm.
Nếu có tin gì thêm, chúng tôi sẽ gửi giấy đến tận nhà cho ông.
- Cám ơn chú. Đi về con ơi!
Minh bàng hoàng như đang ở trong một cơn mê. Minh mở to đôi mắt ráo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.