NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 87

… Chuông đã dứt. Bên ngoài, cậu Phương mở radio to thêm. Có lời kêu gọi
dành một phút để mặc niệm những người đã khuất. Có tiếng nhạc “Hồn tử
sĩ” vang lên bi tráng. Minh nghe nghẹn cả hơi thở. Giống như có linh hồn
những người đã chết ở cõi u minh về cùng chia sớt niềm vui nơi đây.
Liên Nga nói bằng giọng xa xăm:
- Kể như chiến tranh đã chấm dứt rồi hở Minh?
- Mới ngưng bắn thôi. Chưa chắc đã hết chiến tranh. Nhưng nhiều
người sẽ vui mừng vì bớt âu lo.
Minh thở dài:
- Mười tám, mười chín năm, dài thật hở Nga! Thời gian đủ để một đứa
bé chào đời rồi lớn lên, cầm súng.
Liên Nga đặt tay lên vai bạn, nói:
- Mày rỉ rả như một bà cụ. Tao với mày cũng đã sống trọn vẹn trong
thời gian đó. Bao nhiêu là chuyện đã xảy ra mà mình không ngờ, Minh hả!
Nói xong câu đó, Nga thấy Minh đỏ hoe đôi mắt. Nga giật mình, nhớ ra
rằng mình đã quên không đem khăn tay theo. Hai đứa im lặng, cùng lắng
nghe tiếng radio vọng vào những bản thông điệp.
Minh đứng lên, nói một câu như đánh trống lấp:
- Gần Tết rồi đó Nga. May áo mới chưa?
- Làm cứ như con nít. May rồi, thử rồi, còn mày?
Minh cười:
- Mợ Phương có mua cho tao một xấp vải hoa màu tím. Tao chưa
muốn đi may.
Liên Nga thủ thỉ:
- Tết này ngưng bắn rồi, Minh. Vui lên đi!
- Dĩ nhiên là vui chứ! Nghe ngưng bắn rồi mà ai không vui thì kẻ đó là
người mất trí.
Liên Nga mơ màng, vẽ vời:
- Tết này tao cũng về Gò Công. Nhưng ngưng bắn rồi, càng thích nữa,
biết sao không? Tha hồ tao chạy Honda về quê ngoại tao.
- Quê ngoại ở đâu?
- Ở tận Đồng Nguơn, xa Gò Công lắm. Nơi đó là nhà quê mà. Trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.