NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 88

kia ba má tao ít dám cho đi. Bây giờ không còn sợ nữa. Chắc hết đánh nhau
rồi.
- Ngoại mày có trồng lúa không?
- Có chứ! Ngoại làm ruộng mà. Mày về quê với tao đi Minh.
Minh chớp mắt:
- Về quê mày hở? Tao thích lắm chứ. Nhưng… để thong thả đã, còn
nhiều dịp mà!
Minh ngồi yên, vẽ trong trí cảnh đồng quê của Liên Nga.
Bỗng Liên Nga lay mạnh tay Minh, nói:
- Còn nữa, Minh! Ngưng bắn rồi, có gì nữa mày biết không?
- Gì nữa?
Liên Nga trịnh trọng nói:
- Sẽ có trao trả tù binh. Nhiều người sẽ mừng ghê lắm há!
Minh mở to mắt nghe Liên Nga thêu dệt:
- Chú tao bị bắt ở trận An Lộc. Anh con dì tao bị bắt ở trận Lộc Ninh.
Thế nào họ cũng được trả về ngay tại trong này. Nhà tao tha hồ mà đón.
Vui quá Minh ạ!
Liên Nga vui, Minh cũng cười, rồi bỗng ngưng bặt. Giống như một người
học trò đi xem bảng, đã qua khỏi số của mình rồi mà vẫn còn đứng nghe
xướng danh tiếp tên bạn bè, reo mừng với nó, chợt nhớ lại rằng mình đã thi
rớt. Giống như một đứa bé mồ côi quên mất thân phận của mình, thấy trẻ
hàng xóm chào thưa cha mẹ, cũng mở miệng reo “Ba về! Má về”… Minh
lại thấy nỗi đau hiện lên trong giây phút hân hoan. Liên Nga hạ giọng:
- Minh nè, còn anh Đỗ của mày nữa…
- Còn gì mà đợi. Anh ấy chết rồi, Liên Nga!
Minh cúi xuống, nuốt một giọt nước mắt.

**

Minh thắp hai ngọn nến, đặt lên bàn thờ. Lửa bén vào sáp mới, kêu lắc rắc.
Giọt nến chảy dài xuống chân đèn, buồn như giọt lệ. Minh thắp ba nén
nhang cắm vào bình hương rồi chắp tay vái. Có đôi mắt u buồn của bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.