NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 89

Liêu gái nhìn xuống. Có vầng trán khắc khổ của bác Liêu trai như còn in cả
dấu thời gian. Có tên của anh Nguyễn Thi Đỗ dựng ấm cúng bên hình của
cha mẹ. Minh thờ thẫn ngồi xuống ghế. Bụi phủ khắp các vật dụng trong
nhà. Cả cây đàn của Đỗ cũng rỉ sét hết dây. Một nỗi buồn bã chụp lấy căn
nhà hiu quạnh.

Thụy đứng lấp ló trước cổng rào. Nó gọi nho nhỏ:
- Chị Minh! Chị qua đây hồi nào?
Minh bước ra, đáp:
- Chị mới qua, mới thắp nhang cho bác Liêu đó. Nhà bụi quá, chị định
lau.
- Lau nhà hở chị?
- Ừ.
- Mấy lâu nay chị đi đâu?
- Chị bận thi nên không sang ngõ này.
- Học ở Khoa Học chắc khó lắm chị Minh hả?
Minh xoa đầu thằng bé,đáp:
- Ừ… khó hơn… lớp Tám một tí.
Thụy cười khi nghe Minh nói đến lớp học của nó. Có cái gì vui chợt đến,
như là niềm hãnh diện. Đồng thời Thụy cũng thấy tiếc rẻ khoảng thời gian
nhỏ dại đã qua. Giờ đây Thụy đã học lớp Tám. Thụy bắt đầu mê Toán và
Lý-Hóa, nên ít tham dự vào những trò chơi trẻ nít. Từ trò đá dế, tạt lon, đến
trò bắn bi, chơi cờ cá ngựa, không có môn chơi nào hấp dẫn Thụy nữa.
Những trò chơi đó “có mùa” và hầu như chỉ lôi cuốn được bọn học trò lớp
bốn, lớp năm như Thụy thuở xưa. Ba năm qua rồi, Thụy có vẻ chững chạc
hơn lên. Thụy đã biết diễn tả những ý nghĩ mà ngày trước Thụy không nói
ra lời. Thụy tập tễnh viết văn, làm thơ. Văn, thơ của Thụy, Thụy chưa mơ
gửi đăng báo, mà cất trong tập vở. Có một truyện ngắn mà Thụy thích nhất,
là bài Thụy viết nó nằm mơ thấy anh Đỗ sống lại và đánh với chúng nó
“ván cờ chót”. Thằng Hải đã thú nhận rằng hồi đó chính nó đã lật hột xí
ngầu ra số bốn để anh Đỗ không đi được về chuồng, để Thụy được thắng.
Ba đứa nó xin lỗi anh Đỗ rối rít. Anh Đỗ cười khoan dung và giơ hai cánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.