NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 90

tay ra cho chúng nó đu lên như bao lần. Rồi truyện của Thụy chấm dứt.

Bỗng Thụy nhớ ra một điều. Nó nói với Minh:
- Chị Minh, qua nhà em đi, em cho chị xem.
Minh nghiêng đầu, hỏi:
- Xem gì?
Thụy giơ một ngón tay lên miệng:
- Bí mật, chị qua đây.
Rồi nó mở cửa rào. Hai chị em vào trong sân nhà Thụy. Thụy chỉ cho Minh
thấy trên cành mận lủng lẳng một chiếc lồng chim. Minh cười:
- Thụy nuôi chim?
- Dạ, chim này ngộ lắm. Lông của nó màu nâu, giống hệt con “chim
áo dà” trong tem thư đó chị Minh. Em không biết gọi nó là chim gì, bắt
chước thằng Sơn kêu “chim áo dà”. Chị Minh thích không? Em mua giùm
cho.
Minh buồn cười vì thằng bé, nhưng vẫn hỏi:
- Mua ở đâu?
- Ở bên cạnh Y viện Tân Định đó chị. Thằng Sơn hôm nọ bị sâu răng
phải đến nhổ răng ở đó. Nó thấy bán chim rẻ nên mua, năm chục đồng một
con. Nó rủ em và thằng Hải mua.
- Ngộ quá hở? Chim áo dà! Chim áo dà!
Rồi Minh ngước lên nhìn chiếc lồng chim, nói:
- Nuôi chim mà Thụy treo chi cao quá vậy?
Thụy ra vẻ nhà nghề:
- Treo cao nó mới hót. Nó hót như ra lời nữa đó chị. Giọng nó hay
quá, như là mình ngâm thơ.
Minh ngạc nhiên:
- Thơ gì?
- Em nghe nó hót như vầy:
“Còn người thôi đã lỡ rồi,
Chết cho Tổ quốc thì thôi đừng buồn…”
Minh xoa đầu Thụy, trìu mến nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.