NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 91

- Cái đó là… Thụy hót chứ nào phải chim hót. Thụy làm thơ phải
không?
Thụy mắc cỡ cúi đầu:
- Dạ, em làm thơ cho anh Đỗ.
Minh bùi ngùi. Hình ảnh của Đỗ sao vẫn không phai trong lòng mọi người?
Thịt xương của anh bây giờ có lẽ đã thành cát bụi. Mộ của anh ở một nơi
nào? Sự chờ đợi lâu ngày biến ra nỗi tuyệt vọng. Bác Liêu đã chết. Kẻ chờ
đợi mất bớt đồng minh. Vũ xuất hiện ở đoạn hy vọng cuối, rồi hy vọng vỡ
nát. Minh trở thành con “chim áo dà” hót ngâm khúc sầu thương tự an ủi
lấy mình. Minh cũng mang nỗi lòng hân hoan trong nỗi hân hoan chung, đi
thăm viếng tù binh trong trận Quảng Trị, Kontum, Bình Long, Lộc Ninh,
An Lộc… của mùa hè năm ngoái. Mà không nghe Hạ Lào. Không có ai từ
Hạ Lào trở về. Cái tên “Hạ Lào” dần dần nghe xa lạ với những người vô sự.
Không có ngưng bắn như lòng người đã mong. Không có thanh bình như
Liên Nga và Minh đã tưởng. Mà súng vẫn nổ. Vẫn còn chết chóc. Và nhiều
địa danh đã trở nên nổi tiếng. Và nhiều tên đồn đi vào lịch sử máu xương.

Minh bảo Thụy:
- Chị sẽ nuôi chim. Nhưng nhà cậu Phương không có chỗ. Chị muốn
treo lồng chim ở nhà… bác Liêu.
Thụy reo lên:
- Thật không? Em sẽ cho chị con này, đẹp lắm!
Thụy bắc ghế leo lên dỡ chiếc lồng xuống. Nhưng nó hoảng hốt:
- Chị Minh ơi! Sao nó lừ đừ vậy nè?
Minh ngạc nhiên:
- Nó không nhảy chuyền gì cả. Chẳng lẽ nó bệnh?
Thụy nói như sắp khóc:
- Sáng nay em mới cho nó ăn mà. Em thấy nó nhảy vui lắm mà!
Minh tiu nghỉu:
- Tại Thụy nuôi chim mà nuôi có một con. Phải nuôi một đôi chúng
mới vui mà sống.
Thụy lo lắng nhìn con chim đang lừ đừ mệt mỏi nằm mẹp trong lồng. Rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.