NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 93

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Người khắc bia mộ

Chương 6 (chương kết)

Đỗ mở rộng tất cả những cánh cửa. Ánh nắng ùa vào làm rạng rỡ căn nhà.
Đỗ bàng hoàng khi nhìn thấy lại những vật dụng trong nhà, và quay sang
nhìn ảnh của cha mẹ. Bác Liêu đã mất rồi. Bấy lâu nay cửa nhà hoang
vắng. Đỗ nhận ra nét chữ của Thúy Minh viết tên Đỗ đặt trên bàn thờ. Đỗ
vò nát mảnh giấy đó. Đỗ đã về đây, từ cõi chết trở về đây. Người dân trong
xóm nghèo nghe tin Đỗ trở về, đã chạy ùa ra mừng rỡ. Những lời hỏi han
ân cần đã làm cho anh vô cùng cảm động. Anh muốn quên hết những ngày
tháng ròng rã sống gian nan lẩn lút trong rừng núi. Anh muốn quên hết, vì
đã về đến đây rồi. Muốn nhắm mắt lại nằm dài trên đi-văng mà nhớ đến
những kỷ niệm xa xưa, ngày bác Liêu còn sống, ngày Đỗ còn lành lặn và
ngập tràn tin yêu.

Bây giờ đầu óc Đỗ trống rỗng, không biết mình đang vui hay buồn. Niềm
vui là thoát khỏi vùng biên giới đầy đe dọa, là trở về quê hương, nghe lại
những tiếng nói Việt Nam, là được nhìn thấy xóm nghèo. Nỗi buồn là sự
mất mát thân thể, là nhìn thấy ảnh bác Liêu đã ở trên bàn thờ. Đỗ ngồi
xuống, mắt mở trao tráo và tưởng như đời sống của mình đã đến đoạn cay
nghiệt nhất.

Đỗ bỗng nhớ nhớ một động tác quen thuộc. Đỗ cúi xuống như mọi khi vẫn
cúi xuống để mở dây giày, cũng để tìm đôi giép của anh. Đôi giép vẫn được
sắp ngay ngắn ở chỗ cũ như vẫn còn bàn tay của bác Liêu hằng ngày sờ
đến. Đỗ mang vào, nghe rõ hơi ấm từ bàn chân truyền vào nền giép lạnh.
Đỗ tưởng như mình đang sống trong thời gian đi hành quân Cam-Bốt mới
về, tai vẫn nghe tiếng bác Liêu cằn nhằn giận dỗi, rồi bác đổi giọng vui vẻ
đòi cưới cho Đỗ một “mụ vợ” để dắt đi theo. Và nghe rất rõ ràng tiếng reo
vui của thằng Thụy:
- A! Anh Đỗ về!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.