NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 97

Minh nói:
- Không ai buồn giận người đã hy sinh quá nhiều như anh cả, anh Đỗ
ạ. Vì chịu chung nạn nước mà gánh riêng nỗi thiệt thòi, anh chưa được đền
bù gì cả.
Giọng của Minh dịu dàng quá, giống hệt như trong đêm trăng mười hai
cách đây ba năm, Minh đã hỏi: “ Dạ thưa, đây là nhà của ông Đỗ phải
không ạ?”. Đỗ nghe lòng dịu lại. Đỗ nói:
- Đã có nhiều thứ đền bù cho anh rồi. Về lại quê hương, nghe lại tiếng
mẹ đẻ, thấy người nước ta, trở lại xóm nghèo thấy mọi thứ tình thân còn
trọn vẹn.
Minh bâng khuâng:
- Anh Đỗ sẽ mở lại “Lớp học huynh đệ” nhé!
Đỗ giật mình. Lại một câu gợi nhớ nữa rồi! Đỗ nhìn Minh, gặp một đôi mắt
sáng. Minh vẫn nhỏ nhắn hiền lành như ngày nào, vẫn là hiện thân của sự
khoan hòa, thuần hậu và nhân ái. Tự nhiên Đỗ thấy thương Minh vô hạn.
Ba năm trôi qua như một giấc mơ khủng khiếp, một giấc mơ có thật trong
đời sống của một con người.
Đỗ gật đầu:
- Có lẽ anh sẽ mở lại lớp học đó. Anh sẽ nhận luôn căn nhà này, xóm
nghèo này làm quê hương.
Minh nghĩ đến quê hương mịt mờ của mình- Nam Định. Minh nghĩ đến quê
hương của Đỗ – Huế. Và nhiều chốn quê hương nữa – Gò Công của Liên
Nga, Quảng Trị của Vũ, Sài Gòn của Thụy… Quê hương không phải chỉ là
mảnh đất, mà còn chứa cả tình người. Xóm nghèo này sẽ đến lúc rộn ràng
tiếng cười nói, sẽ có những mùa thu trẻ nhỏ rước đèn nhộn nhịp. Sẽ có
“Lớp học huynh đệ” mở ra đầy thân ái. Đó cũng là một thứ quê hương.

Không ai biết thằng Thụy đã đi đâu, nhưng sau một lúc nó trở lại, trên tay
cầm chiếc lồng chim. Nó nói giọng tở mở:
- Chị Minh ơi! Thằng Sơn vừa mới cho em thêm một con “chim áo
dà”, em bỏ vào lồng, đủ một đôi.
Thụy đặt lồng chim xuống, trầm trồ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.