NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 96

mộ vẫn dở dang cho đến ngày bác chết:
“Mộ chí của Nguyễn…”
Lần đầu tiên trong đời, Đỗ khóc nức nở, khóc ngon lành như một đứa bé.
Trên bàn thờ, bác Liêu đưa đôi mắt buồn bã nhìn con trai. Bác như muốn
nói một điều gì. Bác muốn bày tỏ niềm đau xót của tre già. Bác đã khắc cho
con trai một tấm bia mộ. Người đi bỏ xác ở nơi nào. Mộ không có, bia biết
dựng ở đâu? Nhưng người già vẫn ngồi lặng lẽ, đục đẽo đá cứng để làm
thành dòng chữ dở dang mà không biết nắng quái đổ khắp mái tóc bạc….

Thằng Thụy lấp ló trước cửa. Nó nao lòng khi thấy anh Đỗ của nó đang
khóc. Cạnh bên chân anh, Thụy thấy tấm bia mộ. Thụy bước vào, lên tiếng
gọi:
- Anh ! Anh Đỗ!
- Thụy đó à? Vô đi em.
Đỗ kéo thằng bé lại gần, ôm siết nó bằng cánh tay còn lại:
- Ba anh khắc tấm bia ni khi mô?
Thụy đáp:
- Bác khắc sau cái ngày bác với chị Minh đi hỏi thăm tin anh mà nghe
anh mất tích không về. Khi bác mất, bác vẫn chưa khắc xong tên anh.
Đỗ lau nước mắt. Anh xoa đầu Thụy, nghẹn ngào:
- Anh sẽ khắc tiếp dòng chữ này. Thụy đi múc nước cho anh hỉ!
Thụy “dạ” và đi tìm cái lon sữa bò. Nó ra lu nước để trong sân nhà, toan
múc nước thì một bàn tay dịu mềm đang ngăn nó lại. Thụy ngước lên.
Minh đang đứng cạnh nó. Minh lấy chiếc lon từ tay Thụy. Và cúi xuống
múc nước, sau đó Minh lôi chiếc búa, chiếc đục và mẩu đá mài trong góc
sân và bước vào nhà. Đỗ đang đứng lặng nhìn Minh. Minh đặt lon nước
xuống, hỏi:
- Anh khắc tiếp tấm bia mộ này?
Đỗ gật đầu, buồn bã nói:
- Vâng, cho… ba anh. Thuở ba anh còn sống anh chưa thực hiện được
ước nguyện của ông. Chỉ còn lúc này là dịp anh làm công việc giống như
ba anh đã làm. Chắc ba anh không buồn giận anh nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.