NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 98

- Con chim hôm trước đã hết bệnh, vui lại rồi. Em cho anh Đỗ nè, để
treo trước sân nhà.
Không đợi ai phản ứng, Thụy bắc ghế, treo chiếc lồng chim lên cành mận.
Rồi nó đứng đó ngắm mãi.

… Minh rưng rưng cúi đầu. Minh muốn nói với Đỗ một điều gì, nhưng cảm
thấy khó nói. Không gian yên lặng như đang truyền đi những mối cảm
thông. Đỗ ngồi xuống bên tấm bia mộ. Bàn tay Đỗ run run sờ lên những nét
khắc. Minh xúc động nhớ đến cánh tay này đã có lần băng bột treo ngang
ngực, đã có lần ưu ái trao cho Minh phong giấy đỏ đựng tiền mừng tuổi,
bây giờ cũng chính cánh tay còn lại này sẽ tiếp tục khắc nốt dòng chữ dang
dở trên bia mộ. Minh lặng yên ngồi xuống bên Đỗ. Đỗ cầm chiếc đục lên.
Sắt đã mòn và rỉ sét vì lâu ngày bỏ trong góc sân không ai chạm đến. Đỗ
ngắm nghía chiếc đục rồi nói:
- Anh sẽ khắc tiếp “Mộ chí của Nguyễn Văn Liêu” để dựng nơi mộ của
ba anh, được không Minh?
Minh gật đầu, và cảm thấy mình có thể nói được điều muốn nói:
- Minh sẽ mài đục cho anh.
- Rồi răng nữa?
- Minh sẽ đập búa lên đục giùm anh.
- Rồi răng nữa?
Minh đáp, giọng êm như ru:
- Rồi mộ bia sẽ hoàn thành.
Nói xong câu đó, Minh ứa nước mắt. Dưới nắng êm của mùa đông, Đỗ thấy
hai vì sao đẹp tuyệt vời ở đôi mắt của Minh. Đỗ êm đềm gọi:
- Thúy Minh!
Minh bắt đầu đổ nước lên mẩu đá mài.

Từ đó, đôi “chim áo dà” của Thụy treo trước sân cũng bắt đầu hót những
khúc thật vui…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.