NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG - Trang 114

lên, ai chả biết. Cô hãy nói giùm tôi rằng anh ta là người đàn ông hạnh
phúc nhất đấy.”
“Lát nữa gặp, em sẽ nói ngay.” Vừa đáp, Josephine, trong lúc vui vẻ, kiễng
chân hôn lên má Paco. Ngay sau đó, nàng nghe tiếng máy xe David gầm
lên, rồi tiếng lốp xe nghiến mặt đường ken két rợn người. Nàng chạy ra,
vừa kịp thấy xe anh chồm lên, đâm vào sau một xe khác, ngoặt gấp, rồi lao
vút đi. Nàng đứng như chôn chân tại chỗ, sững sờ. Chuyện gì vậy nhỉ?
Quá nửa đêm, khi còn đang trằn trọc bởi không sao ngủ nổi, Josephine
nghe có tiếng xe quen quen đỗ lại ngay trước nhà. Nàng mở cửa sổ nhìn
xuống, thấy David ngồi gục đầu vào tay lái, người đổ nghiêng vào cửa xe.
Nàng khóac vội áo ngoài, chạy ra. Nghe tiếng chân, anh ngẩng lên và mở
cửa xe, nắm tay nàng, kéo lên ngồi cùng. Trong xe nồng nặc mùi rượu. Sau
một hồi lâu im lặng đầy chết chóc, David cất tiếng, giọng líu ríu vì giận chứ
không phải vì say, và mỗi lời anh như trút ra nỗi đau khổ vô cùng tận. “Dù
đã là chồng em anh cũng không có quyền ngăn cấm em biểu lộ tình cảm
chân thật của mình với người đồng giới, thậm chí khác giới. Nghĩa là bao
giờ em cũng được tùy thích làm những gì em muốn. Anh chỉ xin em một
điều, là xin chứ không phải cấm, khi nào còn là bạn anh, đừng có hôn hít
cái bọn đàn ông Mehico khốn kiếp. Anh chỉ xin điều đó thôi, Josephine”.
Nàng không thể ngờ nguyên do đó. “Em hôn paco bởi anh ấy đã nói một
câu về tình yêu của chúng mình làm em rất vui. Đó hoàn toàn là một nụ
hôn cảm ơn, anh yêu”.
David như không nghe thấy gì, vẫn đang tiếp tục dòng hồ ức của mình.
“Em sẽ được nghe câu chuyện mà anh chưa hé răng với bất cứ ai. Anh rất
yêu chị ruột của anh, mà chắc em từng đã nghe tên chị ấy, Beth.”
Josephine nhớ ngay đến hình ảnh người con gái có nước da trắng nõn, mái
tóc hung, gương mặt xinh xắn mà nàng đã gặp mỗi khi đến chơi với Mary
Lou. Năm nàng tám tuổi thì nghe tin Beth chết. Khi đó David khoảng 15,
có lẽ vậy. Nàng nói: “Khi chị Beth mất, em có biết.”
“Em biết nhầm đấy, Josephine. Chị Beth vẫn sống.”
Chẳng khác bất ngờ bị nện mạnh vào đầu, Josephine nói bừa. “Anh nhầm
thì có. Chị Beth mất, chẳng những em mà còn...” rồi nàng bỗng thấy mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.