mua từ hôm qua, như thế hắn đã có đủ hành lý gọn nhẹ sẵn sàng cho một
chuyến đi dài đến bất cứ đâu.
Hắn chọn một bộ cánh lịch sự, trang nhã nhất và kêu xe đến khách sạn
của bà Monique như đã hẹn.
Người đàn bà Pháp đã sửa soạn sẵn, đợi hắn trong phòng. Dường như
chiều nay bà có điều gì lo lắng. Bà tỏ ra thân mật hơn với hắn trong từng
cái nhìn, nụ cười, giọng nói.
Trần Dũng gọi:
- Monique! Trông được không?
Hắn đứng chống nạnh như một đứa con nít nhõng nhẽo. Monique mỉm
cười, không nói gì, chiếc khăn tay nhỏ trong tay bà phe phẩy, lướt trên cái
robe sậm màu. Hắn ngồi xuống bên người đàn bà, quàng tay ôm qua vai,
hỏi:
- Bà có ân hận về chuyện đã qua không?
- Không. Tôi cám ơn anh.
- Sao có vẻ buồn vậy?
Monique quay lại. Mặt bà gần chạm vào mặt hắn. Bà vuốt má hắn, hôn
nhẹ lên vầng trán của hắn rồi nói:
- Tôi già rồi.
Dũng đáp:
- Không. Bà rất tuyệt.
Người đàn bà quàng tay lên cổ hắn. Bà ta mỉm cười hỏi:
- Anh có bằng lòng tôi không?
- Tôi rất thích.
Monique kéo hắn xuống.
- Bởi vì tôi chờ bốn mươi năm nay để gặp anh mà.
Rồi bà tự động cởi bỏ quần áo của hắn. Trần Dũng bị đè bẹp. Bị choáng
váng trong sự bùng nổ. Giống hệt như một trận đánh. Uy hiếp, tiến công
dồn dập, lấn chiếm và san bằng.
Nhưng sau đó là sự tàn phá ảm đạm.