NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 757

chiếu. “Cũng may nhờ ơn Chúa mà bà mợ

[92]

tội nghiệp của mày không đến

nỗi phải sống những ngày tàn trong nhà tế bần.”

Đêvit bứt rứt ngả người dựa vào thành chiếc ghế cứng quèo. Cái lạnh của

đêm trong căn phòng rộng thênh thang, trơ trọi của tòa dinh thự đồ sộ ngấm
vào người anh. Anh khẽ rùng mình. Không rõ đó là do cái lạnh hay là
khung cảnh tòa nhà khiến anh cảm thấy thế. “Mợ có muốn cháu nhóm lò
sưởi lên không ạ?”

- Mày lạnh ư, Đêvit?

Anh nhún vai. “Cháu nghĩ là mợ sẽ bị cảm lạnh mất.”

- Lạnh ư? – Bà già lặp lại. – Bà mợ tội nghiệp của mày đã phải quen chịu

với cảnh lạnh lẽo thế này rồi. Phải tính từng xu một, mợ mày mới có thể
còn sống được trong căn nhà này đấy.

Anh nhìn đồng hồ. “Muộn rồi, mợ ạ. Cháu phải đi đây. Thế nào, mợ có

trao cho cháu cái giấy ủy quyền không ạ?”

Bà già ngẩng nhìn anh. “Tại sao tao lại phải trao nào? Tao phải trao cái

giấy ấy để giúp cho cái thằng Momxe, cái thằng khốn nạn vô tích sự đã
cướp trắng hãng phim của ông ấy ư?”

- Không ai ăn cắp ăn cướp mất hãng phim đâu. Cậu Bơny dù sao cũng sẽ

phá sản. Cậu ấy may nên mới được anh Cođơ để cho cậu ấy thoát ra dễ đến
thế đấy ạ.

- Ông ấy may ư? – Giọng của bà ta the thé lên. – Bằng ấy cổ phần, cuối

cùng là tao được hai lăm ngàn. Chỗ còn lại đã ra sao rồi? Nói tao nghe. Chỗ
ấy ra sao rồi, hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.