NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 187

Viên cảnh sát trưởng và những người khác cũng cho ngựa chạy vòng

quanh. Họ chằm chằm nhìn cái thân thể méo mó một hồi lâu. Rồi một viên
cảnh sát bỏ mũ ra, quệt mồ hôi lạnh toát vã ra trên trán. “Nom như ông chủ
nhà băng Rivd hay sao ấy!”

Viên cảnh sát trưởng quay lại nhìn anh ta. “Đấy đã từng là ông chủ nhà

băng Rivd!” ông ta thốt lên, rồi cũng bỏ mũ, lau mặt “Có cái thú vị là”, ông
ta nói thêm, “theo chỗ tôi biết, chỉ có một ngọn roi ở nhà tù bang Luidiana
mới đánh được kiểu như vậy”.

14

Trong tiếng Tây Ban Nha, tên cái làng ấy dài loằng ngoằng và rất khó

gọi đối với một đám người Mỹ, vì vậy sau một thời gian, họ đặt thêm cho
nó một cái tên. Làng Ẩn. Đó là nơi anh tới khi không có chỗ nào có thể tới
được nữa, khi luật pháp đang nhe hàm răng nóng sực sát cổ anh, khi anh đã
ớn cái cảnh phải ngủ vạ ngủ vật trên đồng hoang, ăn những miếng thịt khô
quèo và chỗ đậu lạnh ngăn ngắt đựng trong thùng sắt. Ở đó thì rất tốn
nhưng mà đáng. Vượt qua biên giới bốn dặm và luật pháp thì không với tới
được.

Và đó cũng là nơi duy nhất trên đất Mexico có thể kiếm được whisky

Mỹ. Dù có phải trả đắt gấp bốn đi nữa, thế cũng tuyệt chán.

Ông chủ quán rượu ngồi cạnh cái bàn của mình ở góc phòng, chăm chú

nhìn hai americanos bước vào. Họ ngồi xuống cái bàn gần cửa. Người thấp
nhỏ hơn gọi uống tequila.

Chủ quán thích thú nhìn họ. Chẳng bao lâu nữa là họ sẽ đi. Luôn luôn

như vậy. Thoạt đầu mới tới, họ không xài một thứ gì ngoài những cái sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.