NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 189

Người da đen chực nhỏm dậy nhưng người đàn ông nhỏ bé đã đưa mắt ra

hiệu ngăn lại. Người da đen từ từ ngồi xuống.

Mãi đến khi người nhỏ bé rời bàn tiến lại quầy, chủ quán mới nhận ra

rằng anh ta không nhỏ như ông tưởng. Chỉ vì so với người da đen nên nom
anh ta ngỡ là nhỏ.

- Ai đề ra luật ở đây đó? – anh ta hỏi anh bán bar.

Anh bán bar phác tay về phía sau quầy. “Thưa senor, ông chủ quán ạ”

Người Americanos đó quay lại, bước tới bàn chủ quán. Cặp mắt ông ta

làm ông bất giác ngạc nhiên. Chúng xanh thẫm cứng cỏi. Anh ta nói tiếng
Tây Ban Nha lơ lớ giọng Cuba. “Thưa senor, cái thằng bọn ấy có nói thật
không đấy ạ?”

- Không, thưa senor, - ông chủ quán đáp, - Tất cả ai có đủ tiền trả đều

được hoan nghênh ở đây.

Người đàn ông gật đầu, đi về chỗ quầy. Anh ta dừng lại trước mặt gã đàn

ông đã tới bàn mình. “Ông chủ quán bảo tôi rằng bạn tôi có thể ở lại được”,
anh ta nói.

Gã kia bực tức quay người lại. “Đứa đếch nào để ý đến lời lão ấy hả?

Không phải vì đã ở ngoài biên giới mà có nghĩa là tụi tao phải ngồi chung
chỗ uống rượu với bọn mọi đen đâu nhớ!”

Giọng người nhỏ bé đáp lạnh lùng. “Bạn tôi ăn cùng tôi, uống cùng tôi,

ngủ cùng tôi. Anh ta sẽ không đi đâu cả”. Anh bình thản quay đi, trở về bàn
của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.