NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 190

Anh ta vừa mới kịp ngồi xuống thì gã Americano cáu bẳn kia bổ nhào

đuổi theo. “Nếu mày thích tụi mọi đen đến thế thì cái thằng yêu mọi đen
kia, hãy xem xem mày thích ngủ với một cái xác chết mọi đen như thế
nào!”, gã gầm lên, rút phắt súng ra.

Người Americano nhỏ nhắn hầu như không thấy nhúc nhích, nhưng khẩu

súng đã ở trên tay anh ta, nòng súng đã bốc khói, và tiếng phát đạn tắt dần
giữa các rui nhà. Gã to mồm nằm chết sõng sượt trên sàn, ngay trước quầy
rượu.

- Tôi xin lỗi vì chúng tôi đã khuấy động lòng mến khách của làng các

bạn. – Người nhỏ nhắn nói bằng cái giọng Tây Ban Nha là lạ.

Chủ quán cúi xuống nhìn gã đàn ông dưới sàn. “Đề nađa”, ông nhún vai,

“không sao cả. Anh đúng. Gã lợn này không có tí lịch thiệp nào cả”

Từ đấy đến giờ thế mà đã ba năm, chủ quán thở dài, hồi tưởng lại. Con

người ấy xử sự lịch thiệp, rất lịch thiệp uyển chuyển – tự nhiên bẩm sinh
như một con báo gấm. Rồi còn khẩu súng nữa chứ, Cambara! Chưa bao giờ
có ai nhanh như thế. Gần như khẩu súng là một vật có linh hồn. Anh chàng
này đã có thể trỏ thành một pistôlêra

[16]

tuyệt biết bao nhiêu. Và Gioarex đã

có thể tự hào về anh ta biết bao nhiêu.

Mỗi năm có một vài lần, hai người bạn lặng lẽ biến khỏi làng và mấy

tuần, có khi mấy tháng sau, lại lặng lẽ xuất hiện. Mỗi lần trở lại như thế, họ
có tiền để trả phòng trọ, trả đám đàn bà, trả cho chỗ whisky.

Nhưng sau mỗi một lần như thế, ông chủ quán lại cảm thấy ở họ một

niềm cô đơn sâu sắc thêm, một nỗi buồn trơ trụi ngày càng lớn. Và đã
nhiều lần, ông cảm thấy thương thương họ rất lạ. Họ không giống những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.