NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 205

Mắt chú bé có một vẻ khiến cho anh phải quì thụp xuống ôm lấy chú:

“Anh sẽ ở đây tới chừng nào em vẫn thích anh”.

Đột nhiên, chú ôm choàng lấy cổ anh, áp má vào mặt anh. Hơi thở chú

nhẹ nhàng, âm ấm. “Em thích lắm”, chú nói “Bây giờ anh dạy em cưỡi
ngựa với”.

Nêvađa nhỏm dậy, chú bé vẫn bíu ở chân. Anh bước ra ngoài, nhấc chú

bé đặt lên yên ngựa. Anh định trèo lên ngồi sau chú thì bất chợt nhận thấy
khẩu súng nặng trĩu bên đùi.

- Chờ anh chút xíu nhé! – Anh thốt lên, đi trở lại nhà ngang. Anh nhanh

chóng cởi cái dây chằng ra, tháo khóa thắt lưng. Anh treo cả thắt lưng súng
đạn lên cái đỉnh trên đầu phản mình. Rồi anh bước ra ánh nắng trắng.

Và không bao giờ anh còn đụng lại đến nó nữa.


16

Raina xuống tàu, bước lên cái sân ga rực rỡ nắng chiều, loang loáng

bóng mây. Một tài xế cao lớn vận đồng phục bước tới chỗ cô. Anh ta đưa
lên mũ chào:

- Cô là cô Malovi ạ?

Raina gật đầu.

- Thưa cô, ông Xmith bảo tôi chuyển lời xin lỗi tới cô. Ông ấy không thể

ra đón cô được ạ. Ông ấy bị kẹt, phải họp ở xưởng phim. Ông nói là sẽ gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.