NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 211

Cô nhớ lại tháng trước đã gửi cho anh một bức điện từ Thụy Sĩ. Đã ba

năm cô mới biết tin anh. Ba năm ấy, cô không ngừng lang thang phiêu bạt.
Sáu tháng đầu ở Boston. Rồi cảm thấy buồn chán. Sau đến New York, rồi
London, Paris, Rome, Madrid, Conxtantinopol, Berlin. Những bữa tiệc,
những thèm khát, những cuộc tình mãnh liệt, những người đàn ông nồng
nàn, lũ đàn bà cuồng đãng. Càng ăn chơi, càng lang bạt, cô càng thấy sợ hãi
và cô độc.

Rồi đến cái buổi sáng ở Zurich ấy. Cô mở choàng mắt vì ánh nắng rọi

thẳng vào mặt. Cô nằm trên giường, không mảnh quần áo che thân, một
tấm chăn trắng phủ lên trên thân thể. Miệng cô khô khốc, nóng rát. Cô cảm
thấy như đã mấy tháng liền không được uống một ngụm nước. Cô với tay
ra khay nước để trên cái bàn ngủ. Không đụng phải nó, cô mới chợt nhận ra
rằng đang ở trong phòng người lạ.

Cô ngồi nhỏm dậy giữa một căn phòng bày biện đắt tiền theo kiểu châu

Âu nhưng hoàn toàn xa lạ. Cô ngó quanh tìm cái áo choàng của mình,
nhưng không hề thấy một thứ áo quần nào của cô cả. Mơ hồ. cô tự hỏi
không biết đang ở đâu. Trên cái bàn đêm có diêm và thuốc lá. Cô châm một
điếu. Đám khói đắng nghét vừa bay vào họng cô thì cửa phòng mở.

Một người đàn bà tóc đen xinh đẹp bước vào. Thấy Raina ngồi giữa

giường, chị ta đứng sững lại. Một nụ cười hiện trên môi chị ta. Chị ta đến
bên giường. “A, em đã dậy, ma chéri”, chị ta nói dịu dàng, cúi xuống hôn
Raina vào môi.

Raina trố mắt, chằm chằm nhìn chị ta. “Chị là ai vậy?”

- Ô, em yêu, em không nhớ chị là ai ư?

Raina lắc đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.