NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 210

Đèn bật sáng. Cả rạp im phăng phắc. Raina quay sang ông chủ nhà băng.

Ông ta mỉm cười ngượng ngập, hắng giọng: “Đây là lần đầu tiên một bộ
phim làm tôi cảm thấy xúc động ghê quá!”.

Và thật lạ. Raina cũng thấy trong họng mình có cái gì nghèn nghẹn. “Tôi

cũng thế”, cô trầm giọng nói.

Ông ta đỡ lấy tay cô. “Bơny Noman ở kia kìa. Tôi muốn đến chúc mừng

ông ta cái”.

Hai người lách qua một đám đông đang xúm xít quanh ông chủ sản xuất

phim, nồng nhiệt chúc mừng. Noman là một người đàn ông nặng nề, cằm
xị. Mắt ông ta đang sáng ngời lên, đảo lia lịa. “Ông thấy cái anh chàng
Nêvađa Xmith ấy thế nào hả?” ông ta hỏi ông chủ nhà băng, “đã bao giờ
ông xem được một bộ phim tuyệt thế chưa? Còn khăng khăng muốn thuê
tài từ Tom Micx đóng phim nữa hay thôi, nào”.

Ông chủ nhà băng phá lên cười. Raina bất giác nhìn ông. Ông ta không

phải là người hay cười gì cho lắm. “Tom Micx hả”, ông ta cười khanh
khách, “là thằng cha ấm ớ nào vậy?”

Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ ở chân đồi, vượt qua một cái cổng

sắt trên có dựng cái phù hiệu bây giờ đã trở nên quen thuộc đối với cô, và
bắt đầu men theo con đường hẹp ngoằn ngoèo lượn lên tới đỉnh đồi. Raina
ngó qua kính cửa xe, nhìn tòa nhà đồ sộ, cái mái trắng của nó đã trở thành
vàng tía lên dưới nắng chiều tà.

Cô bắt đầu cảm thấy khang khác. Cô mò đến đây làm gì cơ chứ. Đây có

phải là một Nêvađa quen thuộc mà cô đã biết đâu. Và đột nhiên, cuống
cuồng, cô mở xắc tay, lập cập tìm bức điện của Nêvađa gửi cho cô. Rồi cô
tìm thấy nó. Cầm nó trên tay, cô đọc lại, và cảm thấy yên lòng hơn một
chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.