Hắn gạt chúng sang một bên. “Bà cứ giữ lấy. Chúng tôi còn có thể in
thêm ra nhiều từ âm bản mà.
Cô từ từ ngước lên nhìn hắn. Hắn mỉm cười. “Có lẽ bà ở lại uống cốc cà
phê rồi ta bàn chuyện làm ăn chứ?”
Cô đã mất mười nghìn về chỗ phim của những bức ảnh đó. Cô đốt phim
cháy vụn trong một cái gạt tàn trước khi rời khỏi căn phòng. Và vừa mới
đến khách sạn, cô gửi ngay một bức điện cho Nêvađa.
Em cô độc và khiếp sợ hơn bao giờ hết. Anh có còn là bạn em không?
Ngày hôm sau điện trả lời của anh đến, với một tấm séc năm nghìn đôla
và vé máy bay, hóa đơn trả tiền trước khách sạn từ Zurich đến California.
Và bây giờ, trong khi chiếc ô tô đang chậm rãi bò lên đồi, cô vân vê bức
điện trên tay, đọc lại. Giọng nó là giọng quen thuộc của một Nêvađa cô đã
từng biết. Nhưng hình như nó không giống một tý nào với Nêvađa cô đang
sắp gặp đây.
Anh vẫn là bạn cô
Dưới ký gọn lỏn: “Nêvađa”.
17
Nêvađa ngả người dựa vào thành ghế, đưa mắt nhìn căn phòng rộng một
lượt. Một không khí căng thẳng đã xuất hiện ở căn phòng. Mặt Đan Piơx
tươi tắn dịu dàng, ông ta mỉm cười: “Lần này thì không phải vì chuyện tiền,