NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 216

ông Bơny ạ. Mà vì chúng tôi cảm thấy đúng lúc rồi. Hãy làm một bộ phim
về Miền Tây cho ra trò và quẳng béng những thứ rẻ tiền vớ vẩn đã bao
nhiêu năm nay ta làm đi!”

Noman cúi nhìn xuống bàn một thoáng, tay nghịch nghịch cái kịch bản

bọc bìa xanh. Ông ta lấy vẻ mặt chân thành, đáp lại Đan. “Anh hãy tin tôi,
anh Đan ạ, không phải tại kịch bản đâu”. Ông ta quay sang Phôn Enxtơ để
được đồng tình. “Chúng ta nghĩ kịch bản này rất tuyệt, phải không?”.

Nhà đạo diễn cao lêu đêu, hói trán gật đầu. “Một trong những kịch bản

tuyệt nhất từ trước đến nay”.

- Thế sao lại bỏ? – viên đại lý hỏi.

Noman lắc đầu. “Không phải lúc. Cả cái ngành này đang rối beng lên.

Hãng Oanơ sắp sửa cho ra bộ phim NHỮNG ÁNH ĐÈN NEW YORK,
phim nói. Một số người cho rằng nó ra đời là phim câm hết thời!”

Đan Piơx bật cười. “Ấm ớ! Điện ảnh vẫn là điện ảnh chứ. Nếu ai muốn

nghe diễn viên nói thì xin mời tới rạp hát, đó mới là nơi có nói năng chuyện
trò”.

Noman quay sang Nêvađa, giọng dịu dàng ân cần như nói với con: “Này,

Nêvađa, chúng tôi đã làm điều gì không phải với anh đâu. Từ cái ngày đầu
tiên anh đến đây tới nay, chúng tôi đã đối xử với anh rất tốt. Nếu là chuyện
tiền nong, thì không có vấn đề gì cả. Anh chỉ cần nói ra là cần bao nhiêu”.

Nêvađa mỉm cười. “Không phải là chuyện tiền nong chi đâu. Ông Bơny

ạ. Mười ngàn một tuần đối với ai cũng là đủ, ngay cả khi thuế thu nhập lên
đến bảy phần trăm. Mà là kịch bản. Đó là câu chuyện thực sự hay nhất từ
khi tôi tới đây đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.