NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 236

Tôi nhớ rằng anh ta đã đến gặp cha tôi một lần khoảng mười năm trước

đây. Anh ta muốn cung cấp cho công ty một khoản vốn luân chuyển công
cộng. Cha tôi đã từ chối.

- Dù cho bọn họ có làm cho nó có vẻ hấp dẫn đến thế nào đi chăng nữa,

Giônơx Con ạ, - Ba tôi đã nói, - thì cũng đừng để cho họ quặp được kìm
vào mình. Bởi vì khi ấy thì họ điều khiể công việc, chứ không phải mình.
Cái duy nhất họ có thể đưa cho mình là tiền, trong khi điều quyết định lại là
quyền lực. Mà quyền lực thì họ luôn giữ rịt trong tay họ.

Tôi giương mắt nhìn trân trân Sephind. “Ông sẽ bảo đảm việc trả tiền

như thế nào ạ?”

Cặp mắt tối, trũng sâu của anh ta lóe lên sau cái kính kẹp mũi. “Chúng

tôi theo hợp đồng với những người khácm ông Cođơ ạ”.

Giọng anh ta trầm đến ngạc nhiên so với khổ người mảnh mai. Và rất tự

tin. Dường như anh ta không cần hạ cố trả lời tôi, dường như mọi người
đều đã biết rằng chỉ cần có cái tên Xtiuôt không thôi trong hợp đồng là đã
đủ bảo đảm lắm rồi.

Có thể là vậy. Nhưng anh ta có một cái vẻ gì đó khiến tôi cảm thấy nhoi

nhói ở trong lòng. “Thưa ông Sephind, ông chưa trả lời câu hỏi của tôi ạ”.
Tôi nói rất nhã nhặn. Tôi đã hỏi rằng ông sẽ lấy gì đảm bảo việc trả tiền ạ.
Tôi không phải là chủ nhà băng, cũng không phải là người ở phố Uôn. Tôi
chỉ là một chú bé tôi nghiệp phải bỏ học dở dang đi làm vì cha mình đã
chết. Tôi không hiểu biết những việc như thế này. Tôi chỉ biết rằng khi tôi
vào một nhà băng, bao giờ người ta cũng bảo tôi phải đưa ra cái gì bảo
đảm. Tôi phải đưa ra các đồ ký quỹ - đất đai, phiếu nợ, văn tự cầm cố …
một cái gì đó có giá trị, trước khi họ đưa cho tôi tiền. Dạ ý tôi là muốn hỏi
thế đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.