NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 240

không tùy thích. Nó là của tôi – Tôi là chủ nó, và anh thì làm cho tôi. Xin
nhớ hộ lấy điều đó”.

Mặt Mac tái nhợt. Tôi có thể thấy mọi cái đang nhoang nhoáng lướt qua

đầu anh. Số tiền một trăm ngàn đôla tôi trả hàng năm cho anh. Tiền thêm từ
số lãi. Ngôi nhà anh ta đang sống. Cái trường học con cái anh ta đang học.
Vị trí của anh ta trong xã hội. Không biết lúc này anh ta có hối hận là đã bỏ
công việc luật sư sáu mươi ngìn đôla hàng năm để đến với tôi không?

Nhưng tôi không thể bắt mình thương hộ thân anh ta được. Anh ta hiểu

rõ việc mình đã làm. Chính tay anh ta đã thảo hợp đồng làm việc của mình,
theo những điều kiện của bản thân anh ta. Phàn nàn bây giờ, đối với anh ta,
là đã muộn.

Tôi nhìn những người khác. Họ đang giương mắt nhìn chúng tôi. Tôi biết

lúc này, có thương hại Mac hay không, tôi cũng phải giúp đỡ anh ta một
chút. “Ồ, hãy bỏ qua đi cho tôi nhé, Mac!”. Tôi lấy giọng ấm áp, thân mật,
nói. “Chúng ta đã gắn bó với nhau chặt chẽ đến thế, đừng để một việc ngu
xuẩn như thế này phá vỡ. Quên nó đi nhé. Ta còn nhiều việc phải làm. Điều
quan trọng là hãy ký một cái hợp đồng làm việc mới của anh sao cho tôi
chắc chắn rằng không một ai có thể cướp được anh khỏi tôi”.

Mặt Mac trở lại vẻ nhẹ nhõm. “Phải đấy,Giônơx ạ.” Anh ta đáp. Rồi

ngập ngừng nói thêm. “có lẽ tôi nghĩ cả hai chúng ta đều quá mệt. Tôi thì vì
những cuộc thương lượng, anh thì bởi cái chuyến bay phá kỷ lục kia. Có lẽ
tôi đã hiểu sai những lời anh nói với tôi”.

Anh quay lại những người kia. “Tôi xin lỗi, thưa quý vị”, anh nói trôi

chảy, đã lấy lại được vẻ bình tĩnh tự tin. “Đây là lỗi của tôi. Tôi không hề
có ý định lừa các vị, nhưng tôi đã hiểu sai ý ông Cođơ. Tôi xin thành thật
xin lỗi các vị.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.