NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 305

chưa, kể từ khi tôi cuống cuồng bay đến đây gặp cô không? Đã bao giờ cô
có ý nghĩ rằng tôi cần đến cô không?”

Raina chằm chằm cáu kỉnh nhìn tôi.

- Anh chưa bao giờ cần đến ai cả, Giônơx ạ, ngoài bản thân anh. Nếu

không, anh đã không bỏ vợ anh trơ lại một mình ở chỗ ấy. Nếu như anh có
một chút tình cảm, thậm chí chỉ là lòng thương hại thôi, thì anh phải bay về
đó, hay bảo cô ấy đến đây.

- Xin cô đừng lôi vợ tôi ra dính vào chuyện này!

Em bỗng vằng mạnh ra khỏi tay tôi. Ngực trước chiếc áo rách xoạc đến

tận hông. Tôi trố mắt nhìn. Hai vú em phập phồng nhô lên nhô xuống theo
nhịp thở hổn hển. Người tôi bỗng bừng bừng như phát sốt. “Raina!” Tôi
ngấu nghiến miết môi mình lên miệng em. “Raina, anh xin em…”

Trong một thoáng, miệng em chuội đi, em cố vùng vẫy bứt ra khỏi tôi.

Rồi đột nhiên, em áp người vào tôi, mỗi lúc một sát, hai tay bấu chặt lấy cổ
tôi. Đúng khi ấy, có tiếng cửa mở phía sau lưng. “Xéo khỏi đây ngay!”, tôi
quát lên khàn khàn, không buồn quay lại nhìn.

- Lần này thì không, anh Giônơx ạ!

Tôi ẩy mạnh Raina về phía cửa buồng ngủ, từ từ quay lại. Đứng sững

trước mặt tôi là ông bố vợ tôi và một người đàn ông nữa. Đằng sau họ, giữa
ngưỡng cửa, là Monica. Tôi chằm chằm nhìn cô ta. Bụng cô ta phưỡn ra
phía tôi.

Amôx Uynthrop cất tiếng. Giọng cô ta uôm uôm đắc thắng. “Trước kia,

để tôi đuổi được con gái tôi đi, mười nghìn đưa cho tôi là quá nhiều”. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.