NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 306

ta cười khùng khục khe khẽ. “Vậy bây giờ anh xem anh phải tốn bao nhiêu
để rứt bỏ được nó nhỉ?”

Vẫn chằm chằm nhìn Monica, tôi bắt đầu chửi thầm mình. Thật không

ngạc nhiên khi thấy một lão khốn kiếp như Amôx Uynthrop có thể cười
được. Tôi quen Monica chưa đầy một tháng trước khi cưới. Thậm chí bây
giờ, với cặp mắt không thông thạo của mình, tôi cũng có thể thấy rằng cô ta
đã chửa ít nhất là được năm tháng. Như vậy là trước khi lấy tôi hai tháng,
cô ta đã có mang.

Tôi lại tự chửi thầm mình. Không có thằng ngu nào như một thằng ngu

trẻ - ba tôi trước kia luôn nói như vậy. Và, như thường lệ, ông cụ lần này lại
đúng.

Cô ta không phải đang nướng cái bánh của tôi trong lò của cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.