NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 304

- Nếu em biết thế, tại sao lại làm như vậy? Em không cần anh ấy. Em

không cần bất kỳ ai cả.

- Bởi vì khi em cần, anh ấy giúp đỡ em. – Em nói bình tĩnh. – Giờ đến

lượt em. Anh ấy cần em.

- Anh ấy cần em ư? Tại sao thế? Bởi vì anh ấy kiêu hãnh đến mức không

chịu mỏi gối cầu xin ư?

- Không phải thế! Và anh cũng biết rõ là không phải thế!

- Làm em trở thành ngôi sao nổi tiếng là ý tưởng do anh nghĩ ra!

- Em không cần xin anh làm như vậy cho em! Raina cáu kỉnh nói. –

Thậm chí em cũng không thích như vậy. Đừng có ngờ là em không biết anh
đã làm cái gì. Giảm bớt vai của anh ấy đi trong bộ phim của chính anh ấy,
dựng em lên như một thứ đài kỷ niệm ca ngợi cái tính ích kỷ của anh trong
khi anh làm hại anh ấy!

- Anh đã có thấy em cố ngăn cản điều đó đâu! – Tôi nói – Cả hai chúng

ta đều biết rằng anh ấy đang hết thời rồi. Bây giờ mọi xưởng phim đều có
một kiểu mới về vai anh chàng chăn bò. Một anh chàng ca hát. Anh ta dùng
cái đàn ghita chứ không sử dụng khẩu súng nữa!

- Anh hiểu rõ mọi cái như thế đấy hả? – Và: “Bốp!”, Raina căm tức vả

mạnh vào mặt tôi. Tôi cảm thấy mặt nóng rẫy lên, rát rạt trong tiếng Raina
dằn mạnh. “Chính vì thế mà anh ấy cần em hơn bao giờ hết!”

Tôi phát khùng, vồ lấy vai Raina, lắc người em như điên. “Thế còn tôi

thì sao? Cô có nghĩ là tại sao tôi đâm đầu vào chuyện này không? Không
phải vì Nêvađa, mà là vì cô. Vì cô! Đã bao giờ cô kịp nghĩ đến điều đấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.