NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 302

Tên tôi to tướng ở trên đó nom thật ngồ ngộ.

Giônơx Cođơ xin trình bày…

Nhưng rồi cảm giác đó mất ngay khi hết phần tên những người làm

phim, bộ phim bắt đầu. Sau mười phút, tôi bắt đầu thấy đám thanh niên trẻ
quanh tôi tỏ vẻ bồn chồn sốt ruột. “Ồ, cứt thật”, một chú thì thào thốt lên,
“tao cứ tưởng có gì khác thế, té ra lại là một bộ phim cao bồi miền Tây nhạt
như nước ốc”.

Rồi Raina xuất hiện trên màn ảnh. Năm phút sau, tôi nhìn ra xung quanh,

mắt đám thanh niên đều dán lên màn ảnh, miệng há hốc ra, nom đê mê đờ
đẫn. Cả tầng gác lạnh ngắt, chỉ nghe thấy tiếng thở của các cô cậu. Ngay
cạnh tôi là một cậu ngồi nắm chặt tay cô gái để lên đùi mình. Khi Raina
cuối cùng kéo Nêvađa ngã nhào xuống giường cùng với mình, tôi có thể
cảm thấy cậu ta như oằn người đi. Cậu khẽ thốt lên: “Trời ơi!”

Tôi lục túi tìm một điếu thuốc, mỉm cười. Chả ai phải bảo tôi rằng bộ

phim này sẽ bán chạy như tôm tươi. Khi tôi mò xuống hành lang sau buổi
chiếu, Nêvađa đang đứng ở một góc giữa một đám thanh niên đông nghẹt,
cho chữ ký. Tôi tìm Raina. Em đang bị quây ở đầu kia bởi một tốp phóng
viên. Lượn vè vè quanh em như một ông bố kiêu hãnh, bà Bơny Noman.

Đan đang đứng giữa một đám đàn ông. Ông ta ngẩng lên nhìn bắt gặp tôi

đi xuống. “Anh đoán đúng lắm, Giônơx”. Ông ta thét lên phấn khởi. “Cô ấy
đã làm mê hồn họ. Ta sẽ thu về được mười triệu đôla!”

Tôi ra hiệu, ông ta theo tôi ra bến xe. “Khi cái trò này xong”, tôi nói,

“đem Raina đến khách sạn chỗ tôi”.

Ông ta chằm chằm nhìn tôi. “Anh vẫn còn bứt rứt về điều ấy ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.