NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 301

không còn thế nữa. Mà thực sự ngược hẳn lại. Nêvađa không phải dựa vào
tôi. “Cám ơn anh, anh Nêvađa”. Tôi bắt môi mình phải nở một nụ cười.
“Và đừng có lo lắng gì cả. Mọi chuyện từ nay trở đi sẽ đâu vào đấy hết”.

Anh quay đi. Tôi nhìn dõi theo cho đến khi anh khuất hẳn. Rồi ngay sau

đó, Đan Piơx bước vào. Tôi với tay lấy một điếu thuốc, châm lửa. “Còn về
những lời ông nói sáng nay, tôi thấy ta nên sửa kịch bản đi một chút. Ông
nên cho tìm anh chàng viết kịch bản ấy ngay”.

Ông ta nhoẻn cười, hiểu ý. “Tôi đã làm rồi ạ”.

10


Chúng tôi hoàn thành bộ phim sau đó bốn tuần. Nêvađa thấy rõ những

chuyện gì xảy ra nhưng không hề nói lời nào. Hai tuần sau khi xong, chúng
tôi chiếu thử một buổi ở một rạp trong thung lũng.

Tôi đến muộn. Tay phụ trách quan hệ với công chúng của xưởng đưa tôi

vào. “Thưa ông Cođơ, chỉ còn mấy chiếc ghế trống ở bên cạnh”, anh ta xin
lỗi.

Tôi nhìn xuống khu giữa rạp. Chính giữa là một lô quây lại bằng dây

dành cho khách của xưởng phim. Mọi người trong xưởng, từ Noman trở
xuống, đều có mặt ở đó. Họ đều chờ tôi đến để quỳ mọp xuống chúc tụng
đây.

Tôi bước lên gác xép vừa đúng lúc đèn tắt và bộ phim bắt đầu. Tôi dò

dẫm trong bóng tối giữa đám thanh niên, mò tới một cái ghế trống, ngước
lên màn ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.