NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 436

-Tôi rất tiếc là không. – Ông lắc đầu đáp. Ông đứng dậy. – Nhiệt độ cô

ấy đã tăng sau khi cô rời phòng được khoảng hai mươi phút. Tôi đã đánh
thuốc mê cho cô ấy để giảm đau.

Cô trố mắt nhìn ông. “Ôi, trời ơi!”, cô khẽ bật kêu lên. “Bao nhiêu lâu,

thưa bác sĩ, cô ấy phải chịu khổ sở thế này bao lâu nữa?”

-Tôi không biết. – Ông chậm rãi đáp, nắm lấy tay cô. – Tại sao cô không

để tôi đưa cô về nghỉ nhỉ? Cô tin tôi, đêm nay ở đây cô chẳng còn việv gì
làm đâu. Cô ấy đang ngủ.

-Tôi…tôi muốn vào nhìn cô ấy một tý. – Cô ngập ngừng nói.

-Được thôi. Nhưng cho phép tôi báo trước với cô. Đừng có xúc động khi

thấy cô ấy đã thay đổi. Chúng tôi buột phải cắt gần như hết bộ tóc của cô ấy
để làm được điện não đồ rồi.

Ilenơ đóng cửa phòng làm việc của mình lại, bước tới bàn. Có vài bức

phác thảo trang phục cho bộ phim mới đang chờ được cô thông qua. Cô bật
đèn, bước tới tủ rượu.

Cô lấy xuống một chai Xcôtch, đổ đầy rượu vào một cái cốc đã có đá.

Cầm cốc rượu, cô trở lại bàn ngồi, nhặt mấy bản phác thảo lên xem. Cô
vừa ngắm nghía chúng, vừa nhấp từng ngụm rượu nhỏ.

Cô ấn một một cái nút ở tay vịn ghế ngồi. Một ngọn đèn chiếu lắp trên

trần rọi thẳng xuống các bản vẽ. Cô đẩy cái ghế sang cái bục nhỏ ở bên trái
mình, cố hình dung ra chỗ quần áo trên người mẫu. Nhưng mắt cô vẫn mờ
đi vì lệ. Đám phác thảo hình như biến đi, chỉ còn thấy mỗi một mình Raina
đang đứng kia, trên cái bục, luồng ánh sáng trắng hoà chiếu trên mớ tóc dài
vàng óng của cô – mớ tóc vàng vẫn còn cuộn lại thành những búp cáu kỉnh
trên gối, dưới cái đầu đã cạo trọc của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.