NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 439

Cô gái giật mình, ngước lên nhìn anh, thấy trên mặt anh một vẻ sung

sướng đê mê đờ đẫn. “Từ từ nào, anh yêu. Khéo đánh thức hàng xóm dậy
hết cả bây giờ!” Cô ta thì thào khe khẽ, dịu dàng, nghĩ là anh chàng đã cực
khoái.

Và, nói theo một cách nào đấy, thì đúng vậy thật.

*

* *

Bơny Noman rất tự hào rằng ngày nào cũng là giám đốc đầu tiên có mặt

tại xưởng phim. Sáng sáng, đúng bảy giờ, chiếc ôtô du lịch đen dài, có tài
xế lái của ông ta lao qua cái cổng thép đồ sộ là lối rẽ vào của ban giám đốc,
rồi dừng phắt lại trước toà nhà văn phòng của ông ta. Ông ta thích đến sớm,
ông ta thường nói, là bởi vì như thế ông ta sẽ có thể đọc hết được đám giấy
tờ thư từ của mình ít nhất là nhiều gấp đôi của các thành viên ban giám đốc
khác, trước khi ba cô thư ký của ông ta đến. Như vậy, thời gian còn lại
trong ngày ông ta thoải mái tiếp bất kỳ ai. Cửa văn phòng ông luôn luôn
rộng mở, ông ta lớn tiếng tuyên bố như vậy.

Thực tế là ông ta vẫn đến sớm bởi vì ông ta là một thằng chuyên rình mò

soi mói vào chuyện của người khác. Mặc dù không hề nói ra, nhưng tất cả
mọi người ở xưởng phim đều biết ông ta làm gì sau khi cái cửa ra vào đóng
lại ở phía lưng. Ông ta sẽ lẻn đến khắp các văn phòng còn đang lặng như
tờ, của cả các viên giám đốc lẫn thư ký, xem giấy tờ bỏ trên bàn, lục bất kỳ
một ngăn kéo nào tình cờ quên không khoá, đọc tất cả nội dung các bức thư
và ghi chép. Đến mức độ là nếu một ai đó bảo đảm chắc chắn rằng ý kiến
của mình được Noman để ý, thì người đó chỉ việc để một bản thảo của
mình nằm một cách ngây thơ trên bàn trước khi ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.