NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 477

Cô thư ký mỉm cười “thưa ông Đunba, tôi có thể làm hơn thế cơ”, cô ta

nhanh nhẹn đáp, cầm máy điện thoại.”Tôi sẽ bố trí để có xe đến đón ông
đưa tới đó”. Hentropy

Chiều ấy, trước khi đến nhà Raina. Clođơ Đunba vào một rạp chiếu bóng

đang chiếu bộ phim mới nhất của cô. Ông chăm chú ngắm nhìn màn ảnh
với một vẻ kinh sợ lẫn bị mê hoặc. Không còn nghi ngờ gì cả, cô gái thực
sự xinh đẹp. Thậm chí ông còn nhận thấy rằng cô ta có một vẻ rạo rực như
cầm thú có thể lôi cuốn một loại khán giả nhất định nào đó. Nhưng cô ta
không phải loại con gái mà vở kịch cần.

Cô gái trong vở kịch dịu dàng, khiếp nhược, hay dằn vặt nội tâm. Và bởi

vì cô cố tìm lại trí nhớ đã mất của mình, cô nom bên ngoài cũng như những
gì cô nghĩ-hốc hác, vật vã, khô kiệt đi vì sức nóng của sa mạc. Chính cái
việc cô là một người khác giống , một người đàn bà đã khuấy động lửa dục
của hai người đàn ông, chứ không phải vẻ bên ngoài xác thịt của cô. Và chỉ
mãi tới cao trào của nó, vở kịch mới để lộ những nỗi sợ của cô chính là khả
năng dâm đảng của bản thân cô.

Trên màn ảnh, Raina rạo rực và táo bạo, hiểu rất rõ vẻ lẳng lơ quyến rũ

của mình và liên tục phô trương nó với khán giả. Nhưng không hề có sự
tinh tế nào trong diễn xuất của cô. Tuy vậy, chân thành mà nói, ông cảm
thấy rõ rệt cái sức sống hừng hực của cô tràn ra từ đó. Khi có cô trên màn
ảnh, dù là trong khuôn hình còn thêm ai đi chăng nữa, ông cũng không thể
rời mắt khỏi cô.

Ông ra khỏi rạp, đi về khách sạn, nơi xe sẽ đến đón ông. Và như những

lần cảm thấy bối rối khác, ông gọi điện thoại cho mẹ mình.”Mẹ, mẹ có biết
người ta muốn ai đóng trong phim không?”

-Ai đó?-Mẹ ông hỏi, bình thản như thường lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.