NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 526

trên đầu mũi kim. Rồi tôi cho nó đâm nhào xuống, lộn xoáy lò xò khiến cho
đồng hồ nhẩy tới tốc độ tám trăm cây số giờ. Máy bay vẫn vùn vụt cắm
thẳng xuống, còn cách mặt đất có năm trăm thước, tôi buông cả hai tay
khỏi cần lái, vỗ vào vai anh ta.

Anhta quay ngoắt lại, nhanh đến nỗi đầu như bắn văng ra khỏi cổ. Tôi

cười lớn. “Trung tá, anh lái đi”.

Đến tay anh ta quay người được lại, chúng tôi đã lao xuống tới bốn trăm

mét, ba trăm sáu mét khi anh ta điều khiển được vòng lộn xoay chong
chóng của máy bay, ba trăm khi anh ta cho nó lao ra thẳng được xuống và
một trăm ba mươi mét khi anh ta kéo ngược cái cần lái lên.

Tôi cảm thấy rất rõ máy bay rung bần bật ở dưới tôi, hai cánh nó xé gió

rít lên u ú. Trọng lực gí tôi vào ghế, làm hơi nghẹn lại trong cuống họng tôi.
Đột nhiên, mọi cái nhẹ bỗng. Chúng tôi cánh mặt đất chưa đầy tám thước
khi máy bay bắt đầu lao ngược lên.

Forextơ ngoảnh lại nhìn tôi. “Từ cái thời một mình tung hoành năm

mười năm đến nay, chưa bao giờ tôi đượcmột mẻ sợ bạt vía thế này”. Anh
ta thét lên, nhoẻn miệng cười. “Mà làm sao anh biết được rằng nó không
rụng cánh trong cái cú lộn chong chóng ấy hả?”

- Ai biết đâu? - Tôi bẻ lại. – Nhưng lúc nãy cũng là một dịp tốt như bất

kì dịp nào khác để xem có phải thế không.

Anh ta bật cười. Tôi nhìn thấy anh ta với tay lên trước, gõ gõ vào bảng

điều khiển. “Thế này mới gọi là máy bay chứ! Đúng như anh đã nói, nó
đúng thực sự biết bay”.

- Đừng có bảo tôi, mà nói với lão sư cụ ở dưới kia ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.