NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 527

Mặt anh ta thoáng tối lại. “Tôi sẽ cố. Nhưng không biết có làm gì được

nhiều không. Anh lái đi”. Anh ta nhấc tay lên. “Giờ thì anh cho nó vòng về
thôi”.

Tôi có thể nhìn thấy Morixây và đám sĩ quan đang đứng trên sân bay,

nhìn chúng tôi qua ống nhòm. Tôi cho máy bay vòng rộng ra và vỗ vỗ vào
vai Forextơ. “Tôi cuộc mười đồng rằng tôi sẽ cho bay mũ lão tướng già
ngay từ lần lướt qua đầu tiên.

Anh ta ngần ngừ một thoáng, rồi nhoẻn cười. “Xong rồi”.

Từ độ cao ba trăm mét, tôi nhào xuống bay bằng, cách đường băng có

năm thước. Chúng tôi lao vụt qua họ, nhìn thấy rõ vẻ sững sờ kinh ngạc
trên mặt họ. Tôi kéo ngược cần lái vào lòng. Chúng tôi bay sạt đầu họ, leo
gần như dựng ngược lên, thổi thốc luồn hơi đẩy cánh quạt vào đúng đầu họ.

Tôi ngoảnh lại vừa kịp nhìn thấy viên đại úy đang tất tả chạy đuổi theo

cái mũ của lão già. Tôi lại gõ vào vai Forextơ. Anh ta ngoái nhìn xuống và
cười sặc sụa, ứa cả nước mắt.

Máy bay nhẹ nhàng hạ xuống như một chú bồ câu đậu về tổ. Tôi đẩy nắp

buồn lái bằng nhựa về phía sau, và chúng tôi leo xuống, cùng đi lại chỗ
nhóm người đang đứng. Tôi đưa mắt liếc Forextơ. Tất cả vui vẻ đã biến
mất, cái mặt nạ đề phòng cẩn thận lại hiện lên.

Viên tướng đã đội mũ lại trên đầu. “Thế nào Forextơ?”, ông ta hỏi cộc

lốc. “Anh nghĩ sao?”

Forextơ nhìn thẳng vào mặt cấp trên của mình. “Thưa ngài, không còn

nghi ngờ gì nữa, đây là loại máy bay tốt nhất trên không hiện nay”. Anh ta
nói bằng giọng đều đều lãnh đạm. “Thưa ngài, tôi đề nghị ngài ra lệnh tổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.