NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 529

Viên tướng quay sang Morixây. “Nào, bây giờ thưa ông Morixây”, ông ta

đã gần như hồ hởi thốt lên, “Chúng tôi có thể nói chuyện với ai để thu thập
được một ít sự thật và số liệu về chi phí của chiếc máy bay này được nhỉ?”

- Thưa ngài, các ngài có thể nói chuyện với ông Cođơ.

- Tốt lắm. - Viên tướng nói oang oang. - Nào hãy vào văn phòng và gọi

ông ta.

- Thưa tướng quân, ngài không cần phải làm thế đâu. - Tôi nói nhanh. -

Ta có thể nói chuyện ngay tại đây.

Ông ta trố mắt nhìn tôi, rồi mồm ông ta ngoác ra trong một thứ mà ông ta

nghĩ là nụ cười rộng mở. “Không hề có ý định làm mếch lòng đâu, con giai
ạ. Bác nghe tên mà quên khuấy không nghĩ ra”.

- Thưa tướng quân, không sao ạ.

- Ba cháu với bác vốn là bạn cũ đấy. - Ông ta nói. – Torng cuộc chiến

tranh vừa rồi, bác đã mua khá nhiều cái đám thuốc súng của ông cụ. Nếu
cháu thấy không sao thì bác muốn bàn việc này với ba cháu. Chỉ là tình bạn
cũ thôi, cháu hiểu đấy. Ngoài ra, việc này có thể trở thành một hợp đồng
khổng lồ đấy. Bác chắc chắn là ba cháu sẽ muốn tự mình đứng ra giải
quyết.

Tôi cảm thấy mặt mình tái nhợt đi. Cố hết sức, tôi mới trấn tĩnh nổi. Mày

còn phải sống núp dưới bóng ông già bao lâu nữa hả? Giọng tôi vang lên,
lạnh cùng và căng thẳng, ngay cả tôi cũng thấy rõ. “Thưa tướng quân, tôi
chắc chắn là ông ấy sẽ thấy thế. Nhưng tôi sợ rằng ông sẽ phải nói chuyện
với tôi thôi, ông không thể nói chuyện với ông ấy được đâu”.

- Tại sao không? - Giọng ông ta đột nhiên lạnh ngắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.