NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 530

- Ba tôi đã chết cách đây mười năm. - Tôi nói, quay lưng đi, bước về

phía nhà để máy bay.

2

Tôi bước vào căn phòng nhỏ ở phía sau nhà, nơi Morixây dùng làm

phòng làm việc. Tôi đóng sập cửa lại, bước tới bàn của anh, rút ra một chai
uyxky ngô luôn luôn có ở đấy dành cho tôi. Rót đầy rượu ra một cái cốc
giấy, tôi đổ ộc vào họng. Rượu đốt bỏng rát họng tôi. Tôi cúi xuống nhìn
hai bàn tay, chúng đang run lên bần bật.

Có những con người không chịu bị coi là đã chết. Người ta làm cách nào

cũng vẫn thế. Người ta có thể vùi họ xuống đất đen, nhấn chìm họ xuống
biển sâu hay đốt họ ra tro. Những ký ức về họ vẫn làm bụng dạ ta nhão ra,
hệt như họ vẫn còn đang sống.

Tôi nhớ lại những gì mà tôi đã nói với tôi ở ràn ngựa sau nhà vào một

sáng sớm. Khi đó ông mới cưới Raina. Sáng đó tôi đến xem Nêvađa luyện
một con ngựa chưa thuần hẳn. Mới chỉ hơn năm giờ một tý, mặt trời vừa ló
đầu ra khỏi sa mạc.

Đó là một con ngựa đen nhỏ chắc lẳn, hung dữ đến mức sau mỗi lần hất

văng Nêvađa xuống đất, nó còn nhe răng chực cắn và tung vó lên loang
loáng nhằm đá anh. Lần cuối cùng hất văng anh ra, nó thậm chí còn định
lăn đè lên anh. Nêvađa lồm cồm bò dạt sang bên, nhảy qua hàng rào vừa
đúng lúc.

Anh dựa vào hàng rào, thở hồng hộc trong khi đó mấy chú bé người

Mêhicô đuổi con ngựa. Tiếng hò hét của các cậu phá tan cảnh lặng lẽ sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.