NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 532

thực sự phát điên sau lần thứ hai đá hụt, rùng mình, vặn vẹo như đã có
người trên lưng. Hai cậu Mêhicô ghì mọp người trên dây thừng để giữ nó
đứng lại. Sau một lúc, cha tôi lại bước tới.

- Đồ chó đẻ khốn kiếp, - ông lặng lẽ nói. Con thú nhe răng đợp ông.

Dường như cha tôi chỉ kịp nhấc tay khỏi trước mấy phần mười của giây khi
mõm nó sượt qua.. - Thả nó ra. - Cha tôi thét hai cậu Mêhicô.

Hai cậu đưa mắt thoáng nhìn nhau, rồi nhún vai gần như không nhận

thấy, miễn cưỡng từ bỏ trách nhiệm của mình, hai cậu buông dây giữ ra.

Đột ngột không bị kìm giữ gì nữa, con ngựa đứng đờ ra trong một giây,

kinh ngạc. Ba tôi đứng trước mặt nó, cao lớn, mặc quần áo đen. Mắt ông và
mắt nó ngang tầm nhau. Từ từ, cha tôi bắt đầu đưa tay lên một lần nữa, và
con ngựa phát khùng. Nó lùi lại, mắt sáng quắc, răng trắng nhởn, tung vó
trước ra. Cha tôi lần này bước lùi lại. Con ngựa nhào xuống, cha tôi lao
người tới trước.

Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn thấy nắm đấm của ông lơ lửng trên đầu

nó. Bốn vó con ngựa đập xuống đất. Nắm tay ông, như một nhát búa, đập
đánh rầm vào phía trên mắt nó. Tiếng nắm đấm vọng tít tới tường nhà. Con
vật đứng đờ ra một thoáng, rồi từ từ khuỵu người xuống đầu gối, hai chân
trước nhũn ra như đột nhiên biến thành cao su.

Nhanh như chớp, cha tôi bước vụt sang bên, vỗ mạnh bàn tay vào cổ con

ngựa. Nó ngã kềnh sang một bên. Nó nằm nguyên như thế mấy giây, người
phập phồng, rồi ngẩng nhìn lên cha tôi. Bốn chúng tôi - hai cậu bé Mêhicô,
Nêvađa và tôi - lặng thinh, đứng nhìn họ.

Cái đầu con thú ngẩng lên hắt thành một bóng râm dài trên mặt đất rầm

bụi của ràn ngựa. Bóng ấy bị nhòe to ra bởi bóng của cha tôi khi ông và con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.