NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 533

vật nhìn xói vào mắt nhau. Rồi con vật có vẻ như thở dài thở dài đánh sượt
một cái rất to và lại vật đầu xuống đất.

Cha tôi chằm chằm nhìn nó một lúc, rồi cúi xuống, cầm lấy mấy cái dây

ở gần miệng con vật, lôi nó đứng dậy. Con ngựa đứng sững, chân run lẩy
bẩy đầu cúi gục uể oải,không ngẩng lên ngay cả khi cha tôi vượt qua mặt
nó, lách lại qua hàng rào tới chỗ chúng tôi.

- Các anh từ giờ trở đi sẽ chẳng gặp phiền nhiễu gì với nó nữa đâu. – Cha

tôi vắt lại sợi dây lên cọc và bước về phía tòa nhà. - Có vào ăn sáng cùng
không, Giônơx? - Ông vẫn bước đều chân, không ngoảnh đầu lại, gọi với
lên như thế.

Nêvađa đã vào lại ràn ngựa và bước tới chỗ con vật đứng. “Vân, có ạ”,

tôi đáp, đuổi theo ba tôi. Đến thềm sau thì tôi kịp ông. Chúng tôi cùng quay
lại, ngắm Nêvađa đang leo lên con ngựa. Con vật nhảy chụm bốn vó, tung
lên, vùng vằng, nhưng có thể dễ dàng thấy nó chả để tâm trí vào đó nữa.

Ba tôi quay sang phía tôi, không mỉm cười. “Có một số con ngựa giống

như người ấy. Cái ngôn ngữ duy nhất mà chúng hiểu là một quả đấm nện
vào đầu”.

- Con cứ ngỡ là ba không quan tâm về ngựa đến thế đâu - Tôi thốt lên. -

Ba không bao giờ xuống ràn cả.

- Tôi không quan tâm về chúng. - Ông đáp nhanh. - Anh mới là đều tôi

quan tâm. Anh còn phải học hỏi nhiều thứ nữa lắm.

Tôi bật cười. “Khối thứ con học được từ cú đấm của ba lên đầu con ngựa

đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.