NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 622

Cho đến đêm ấy thì bà không thể chịu đựng nổi nữa. Đang nằm cạnh ông

trên ổ rơm, bà ngồi vụt dây, thét lên, tâm trí còn nhớ rõ mồn một bức thư
của em trai bà là Bơnơt ở Mỹ mới gửi về. “Ta cứ phải sống như con thỏ
trong bẫy thế này sao? Chịu chờ bọn Codăc ập tới giết ta sao?”. Bà kêu lên,
“Chồng em định để em cho ra đời một đứa con giữa cái thế giới tối tăm này
ư? Thậm chí nếu thánh Giêhôva cũng không thể ban cho ta con cái trong
cái tầng hầm thế này được”.

- Xuỵt. – Chàng thì thào gắt gỏng. – Đừng có mất niềm tin vào cái tên

thiêng liêng của Chúa. Hãy cầu xin Người đừng ngoảnh mặt khỏi chúng ta
đi!

Bà bật lên cười, cay đắng. “Người đã bỏ chúng ta rồi còn gì. Người cũng

như mọi kẻ khác, đã ù té chạy, trước khi bọn lính Côdăc tới!

- Im ngay, đồ đàn bà! – Chaim gầm lên.

Bà nhìn những cái phản rơm khác trong gian hầm ẩm thấp. Trong bầu

ánh sáng lờ mờ, bà hầu như chỉ nhận ra được những khuôn mặt xám ngoét,
sợ hãi của bố mẹ mình. Đúng lúc ấy, đột nhiên rộ lên tiếng vó ngựa ầm ĩ
bên ngoài ngôi nhà, rồi một báng súng đập ầm ầm vào cửa.

Bố của bà bật dậy. “Nhanh lên, các con

[72]

ông thì thào, “cửa che mưa của

tầng hầm ở phía sau nhà ấy. Chạy ngay ra đồng, chúng không thấy các con
trốn theo lối ấy đâu”.

Chaim vồ lấy tay Exthơ, lôi chạy ra cửa. Đột nhiên, Chaim đứng phắt lại,

nhận ra rằng bố mẹ bà không chạy theo. “Đi đi”, ông thì thào. Nhanh lên bố
mẹ. Không còn thì giờ đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.