NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 663

- Nhưng Galagơ và Shean, Oebơ và Fild, và tất cả các vở nổi tiếng khác

đều đã diễn ra ở đấy đó thôi, có phải không? – Hauly hỏi lại. – Và họ vẫn
đang biểu diễn ở đó, làm rạp thu được vô số tiền.

- May mà tôi tống cổ nó khỏi chỗ đó, nhét đến rạp Hopkin ở khu Bruklin

trước khi vụ cảnh sát chống tệ nạn xã hội đánh hơi được chuyện đó. Giờ thì
mình không phải lo gì rồi, tôi đã nghĩ. Nó có thể ở yên đó suốt đời với chức
quản trị ấy. Ở khu Bruklin thì nó làm quái gì được chúng ta nào, tôi đã nghĩ
như thế. Tôi quay về miền tây, yên trí lắm. Mình có thể quên nó đi được
rồi.

Đột nhiên, ông ta vụt đứng dậy. “Vậy sáu tháng sau, tôi quay trở lại, tôi

đã thấy gì hả? Nó chơi xỏ cả hãng chúng ta. Nó đem về nhà một số tiền còn
hơn cả lương của phó chủ tịch hãng nữa!”

Hauly nhìn ông ta. “Có lẽ đó là điều ông đáng ra nên làm rồi mới phải”.

- Hả?

- Cho anh ta làm phó chủ tịch. – Hauly đáp.

- Nhưng… nhưng nó còn là một đứa trẻ. – Noman thốt lên.

- Tháng trước anh ta đã hăm mốt tuổi rồi. Anh ta là cái loại thanh niên tôi

thích chúng ta có.

- Không được, - Noman đáp, ngồi phịch lại xuống ghế. Ông ta tư lự nhìn

viên thủ quỹ trưởng. – Lương nó giờ bao nhiêu?

- Ba trăm đôla một tuần. – Hauly nói nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.