NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 684

Mẹ anh quắc mắt nhìn thẳng vào anh. “Mày mời vào đúng tối nay ư?”

-Mẹ, con phải làm thế. Vì công việc mà.

Chuông cửa réo. Anh nhìn đồng hồ tay. Bảy giờ, “Con mở cửa cho, mẹ”.

– Anh nói nhanh. Có thể đó là Mũi Kim.

Anh mở cửa ra, bắt gặp một người đàn ông thấp nhỏ, mặt đăm chiêu,

mới chớm khoảng sáu mươi, tóc màu thép. Một bà cũng độ tuổi ấy và một
cô gái trẻ đứng cạnh ông ta. Cái vẻ đăm chiêu biến mất khi ông già mỉm
cười. Ông già chìa tay. “Anh bạn hẳn là Đêvit. Tôi là Ôtô Xtraxme”.

Đêvit bắt tay ông ta. “Xin chào ông ạ, ông Xtraxme”.

-Đây là bà Frêđa, vợ tôi. Đây là Rođa, con gái tôi.

Đêvit mỉm cười với họ. Bà Xtraxme bồn chồn gật đầu, nói mấy lời gì đó

bằng tiếng Đức, rồi là câu chào của cô gái, “Xin chào ông”.

Giọng cô có một cái gì đó đột nhiên làm Đêvit phải nhìn cô. Cô gái

không cao, có lẽ chỉ một mét sáu mươi. Và theo mắt anh nhìn, cô ta là
ngừơi thanh mảnh. Mái tóc đen của cô, quấn lại thành hai cuộn chặt ở bên
đầu, ôm lấy một vầng trán rộng ở phía trên đôi mắt xám sâu, gần như khuất
sau hàng mi dài. Thoáng một vẻ phớt đời hiện ra ở gò má và cái miệng hơi
bĩu ra của cô. Ngay lập tức Đêvit nhận ra. Cô này cũng chẳng quan tâm gì
đến buổi chiều hôm nay nhiều hơn anh.

-Ai đấy, Đêvit? – Mẹ anh từ bếp gọi vọng ra.

-Xin lỗi hai bác, - Anh đáp nhanh. – Xin mời vào ạ. – Anh đứng né sang

một bên nhường lối cho họ. – Dạ các bác Xtraxme ạ - Mời các bác và cô ấy
sang phòng khách. – Mẹ anh gọi ra. – Trên bàn có rượu đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.