NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 687

Đêvit gật đầu, nhấp một ngụm nhỏ. Kinh cả người, mặc dù đã có nước.

“Dạ một cốc nữa chứ ạ?” anh lịch sự hỏi.

Ôtô Xtraxme mỉm cười. Đêvit đổ đầy lại cái cốc của ông. Người đàn ông

thấp bé quay lại, ngồi xuống đivăng. “Vậy ra anh là Đêvit đấy”. Ông thốt
lên. – “Tôi đã được nghe nhiều về anh lắm”.

Đêvit mỉm cười lại, gật đầu. Tối nay là theo đúng kiểu thế này đây. Đến

khi nó kết thúc, mặt anh sẽ phát nhức lên vì những nụ cười lịch thiệp loại
này mất.

-Phải, - ông Xtraxme tiếp tục nói. – Tôi đã được nghe nhiều về anh lắm.

Đã lâu rồi, tôi có ý muốn gặp anh. Anh biết đấy, cả hai chúng ta đều làm
cho một người mà.

-Một người ư?

-Đúng đấy. – Ông Xtraxme gật đầu. – Giônơx Cođơ. Anh làm cho anh ấy

trong ngành điện ảnh, còn tôi làm cho anh ấy ở lĩnh vực chất dẻo. Chúng
tôi gặp má anh ở nhà thờ vào dịp lễ Thánh năm ngoái. – Ông già mỉm cười.
– Chúng tôi nói chuyện loanh quanh thế nào lại phát hiện ra rằng bà nó nhà
tôi, bà Frêđa ấy là em họ xa với thầy anh. Cả hai họ đều có gốc từ miền
Xilêđia đấy.

Ông nuốt ực chỗ uyxky trong cốc. Và ông lại ho sặc lên, ngước cặp mắt

ứa nước nhìn Đêvit. “Thế giới kể cũng nhỏ nhỉ?”.

-Vâng, quả đất đúng là tròn. – Đêvit tán đồng.

Giọng mẹ anh vang lên ở phía sau anh. “Thế nào, đã đến lúc ăn cơm rồi,

vậy cái ông bạn của con đâu hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.