NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 117

“Có muốn tôi mua cho cô không?” Rick nói với Luba Luft. Gã đứng

cạnh cô ta, khẽ giữ cánh tay cô, bằng cách đó thông báo rằng cô đã nằm
trong tay gã – việc bắt giữ cô đã không còn gì ngăn trở. Phía bên kia, Phil
Resch đặt một tay lên vai cô ta và Rick thấy ống súng laser lồi lên. Phil
Resch không định phó mặc cho may rủi, nhất là sau khi suýt chết trong tay
Thanh tra Garland.

“Tranh này không bán,” Luba Luft vẩn vơ liếc nhìn gã rồi ánh mắt

chuyển qua hung dữ khi nhận ra gã. Đôi mắt cô ta mờ đi và khuôn mặt biến
sắc, tái nhợt như cái xác bắt đầu phân hủy. Như thể cuộc sống trong chớp
mắt đã chạy trốn về một điểm nào đó thẳm sâu trong con người cô ta, để
cho cơ thể tự động rữa nát ra. “Tôi tưởng họ đã bắt anh rồi chứ. Ý anh là họ
để anh đi à?”

“Cô Luft, đây là Resch. Phil Resch, đây là ca sĩ opera khá nổi tiếng Luba

Luft.” Quay sang Luba, gã nói, “Gã cảnh sát tuần tra đã bắt tôi là người
máy. Cả cấp trên của hắn cũng vậy. Cô có biết một người là Thanh tra
Garland không? Ông ta bảo tôi rằng các cô đến đây thành một nhóm, cùng
trên một con tàu.”

“Sở Cảnh sát mà cô gọi,” Phil Resch nói với cô ta, “hoạt động trong tòa

nhà ở phố Mission, là một tổ chức dường như giúp nhóm cô giữ liên lạc.
Bọn họ thậm chí còn cảm thấy tự tin đủ để thuê thợ săn thưởng là người, rõ
ràng là…”

“Anh ấy à?” Luba Luft nói. “Anh không phải là người. Không người hơn

tôi đâu: anh cũng là máy.”

Một khoảng lặng trôi qua và Phil Resch nói, giọng thì thầm nhưng điềm

tĩnh, “Ồ, chúng ta sẽ lo chuyện đó vào lúc phù hợp.” Hắn nói với Rick,
“Đưa cô ta ra xe tôi.”

Mỗi người một bên, họ đẩy cô ta về phía thang máy bảo tàng. Luba Luft

không tự nguyện đi, nhưng mặt khác cũng không kháng cự mãnh liệt,
dường như cô ta đã cam chịu. Rick đã thấy điều đó ở người máy trước đây,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.