NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 118

trong những hoàn cảnh sinh tử. Sức sống giả tạo điều khiển chúng dường
như lịm xuống nếu bị đẩy đi quá xa… nhất trong một số kẻ. Nhưng không
phải tất cả.

Và nó có thể lại bùng lên điên cuồng.

Tuy nhiên, như gã biết, người máy có một khát khao nội tại là không

muốn tỏ ra lộ liễu. Trong bảo tàng, giữa quá nhiều người đi lại, Luba Luft
nhiều khả năng sẽ không làm gì. Sự chống đối thực sự – có lẽ với cô ta thì
cũng là cuối cùng – sẽ diễn ra ở trong xe ô tô, nơi không ai khác thấy. Một
mình, bất thình lình đến mức đáng gờm, cô ta có thể sẽ vứt hết mọi kiềm
chế. Gã chuẩn bị tinh thần, và không nghĩ đến Phil Resch. Như Resch đã
nói, chuyện đó sẽ lo vào lúc phù hợp.

Ở cuối hành lang, gần thang máy có một quầy nhỏ. Tại đây bán các bản

in và sách giới thiệu tác phẩm, và Luba dừng lại câu giờ. “Này,” cô ta nói
với Rick. Khuôn mặt cô ta đã tươi tỉnh đôi chút. Trông cô ta – ít nhất là
thoáng qua – lại có sức sống. “Mua cho tôi bản sao bức tranh mà tôi xem
lúc các anh thấy tôi ấy. Bức tranh cô gái ngồi bên giường.”

Sau một hồi ngần ngừ, Rick nói với người bán hàng, một phụ nữ trung

niên, cằm xệ, tóc hoa râm búi trong lưới tóc, “Bà có bản in bức Tuổi dậy thì
của Munch không?”

“Chỉ có trong cuốn tuyển tập tác phẩm này thôi,” bà bán hàng nói, lấy

xuống một cuốn sách giấy bóng đẹp đẽ. “Hai lăm đô la.”

“Tôi mua.” Gã lấy ví.

Phil Resch nói, “Ngân quỹ của Sở tôi cả triệu năm nữa cũng không chi

cho…”

“Tiền túi của tôi,” Rick nói. Gã đưa tiền cho người phụ nữ, và đưa cuốn

sách cho Luba. “Giờ chúng ta đi xuống,” gã nói với cô ta và Phil Resch.

“Anh thật tử tế,” Luba nói khi họ vào thang máy. “Có điều gì đó rất lạ và

cảm động ở con người. Người máy không bao giờ làm thế.” Cô ta lạnh lùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.