NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 130

không phải tầng của hắn – mà đến tầng dưới nơi có cư dân mới - Pris
Stratton - đang sống. Chẳng mấy sau, hắn đã đứng trước cửa phòng cô ta,
gõ gõ mép chai vào cửa, trong lồng ngực hắn tim sắp vỡ ra từng mảnh.

“Ai đó?” Giọng cô ta, bị cánh cửa cản lại nhưng vẫn nghe rõ. Giọng cô

sợ hãi nhưng sắc như lưỡi dao.

“J. R. Isidore đây,” hắn nói gọn, lấy vẻ uy quyền mới mà hắn vừa học

được nhờ chiếc điện thoại hình của ông Sloat. “Tôi có mấy món rất oách ở
đây, và tôi nghĩ chúng ta có thể soạn được một bữa tối hơn cả đàng hoàng.”

Cánh cửa mở ra he hé. Pris, không bật đèn trong phòng, ngó vào hành

lang mờ tối. “Giọng anh khác quá,” cô ta nói. “Trưởng thành hơn.”

“Giờ làm việc hôm nay tôi phải xử lý mấy công chuyện thường ngày.

Việc hàng ngày ấy mà. Nếu tôi c-c-có thể vào trong…”

“Anh sẽ kể mấy chuyện đó.” Tuy nhiên, cô vẫn đẩy cửa vừa đủ để hắn đi

vào. Rồi khi thấy những thứ hắn mang, cô ta thốt lên, mặt cô ta sáng bừng
hồ hởi tinh quái. Nhưng gần như ngay lập tức, không cảnh báo, một nét cay
đắng chết người vụt qua khuôn mặt, đông cứng lại như bê tông tại chỗ. Vẻ
hân hoan đã biến mất.

“Sao vậy?” hắn nói, hắn mang túi đồ và chai rượu vào bếp, đặt xuống và

vội vã quay lại.

Giọng không âm sắc, cô nói, “Chúng chẳng có ích gì với tôi cả.”

“Tại sao?”

“Ồ…” Cô ta nhún vai, vơ vẩn bước đi, tay để trong túi chiếc váy thùng

thình và khá lỗi thời. “Lúc nào đó tôi sẽ cho anh hay.” Rồi cô ngước mắt
lên. “Dù sao thì anh cũng thật tử tế. Giờ mong anh đi cho. Tôi không muốn
gặp ai cả.” Một cách mơ hồ, cô tiến về phía cửa mở ra hành lang. Bước
chân cô chậm lại và cô có vẻ kiệt sức, nguồn năng lượng của cô gần như
cạn kiệt.

“Tôi biết vấn đề của cô rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.