NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 131

“Ồ vậy ư?” Giọng cô ta, khi mở cửa hành lang, chìm sâu hơn nữa xuống

sự bất lực, lơ đãng và khô cằn.

“Cô không có bạn bè nào. Cô còn tệ hơn nhiều lúc tôi gặp cô sáng nay,

bởi…”

“Tôi có bạn bè.” Vẻ quyền lực chợt đến làm giọng cô ta đanh lại. Cô ta

đã hồi lại sức thấy rõ. “Hay là từng có bạn. Bảy người. Lúc đầu là như thế,
nhưng giờ những kẻ săn thưởng đã có thời gian hành động. Nên một số –
có lẽ tất cả bọn họ – đều chết rồi.” Cô ta bước đến cửa sổ, nhìn xuống bóng
tối, đây đó có vài ngọn đèn. “Trong số tám người, có lẽ duy nhất tôi còn
sống. Nên có lẽ anh đúng.”

“Kẻ săn thưởng là gì?”

“Đúng rồi. Mọi người như các anh không được cho biết. Kẻ săn thưởng

là kẻ giết người chuyên nghiệp, chúng có một danh sách những người cần
giết. Với mỗi người giết được, sát thủ sẽ nhận được một số tiền – theo giá
hiện nay tôi nghĩ là một ngàn đô la. Thường thì sát thủ có hợp đồng với
một thành phố, nên hắn cũng có lương cố định. Nhưng họ để mức lương
thấp, cho hắn còn có động lực làm việc.”

“Cô có chắc không?” Isidore hỏi.

“Chắc chứ,” cô gật đầu. “Ý anh là tôi có chắc hắn có động lực không à?

Có, hắn có động lực đấy. Hắn khoái chuyện này.”

“Tôi nghĩ là cô nhầm thôi.” Trong đời mình, hắn chưa bao giờ nghe đến

một điều như thế. Ví dụ, Buster Thân thiện chưa bao giờ nói đến cả. “Nó
không phù hợp với đạo đức Mercer ngày nay,” hắn lập luận. “Tất cả sự
sống là một, ‘không ai là một hòn đảo cả’, như Shakespeare nói ngày xưa.”

“John Donne .”

Isidore khua tay bồn chồn. “Cái này tệ hơn bất cứ cái gì tôi từng nghe.

Cô không thể gọi cảnh sát sao?”

“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.