NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 133

vào người hắn. “Tôi sẽ thử một lát đào,” cô nói, và những ngón tay dài rón
rén chọn một lát màu hồng cam trơn tuột có lông tơ. Rồi khi ăn lát đào, cô
bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn xuống gò má, rơi xuống
ngực áo. Hắn không biết phải làm gì, nên hắn tiếp tục cắt đồ ăn. “Khốn
kiếp,” cô nói, giận dữ. “À…” Cô ta quay lưng, bước chậm, nhịp bước
thong thả, đi khắp phòng. “… anh hiểu không, chúng tôi sống trên sao Hỏa.
Thế nên tôi mới biết đến người máy.” Giọng cô ta run rẩy, nhưng cô vẫn
nói tiếp. Rõ ràng có ai đó để trò chuyện là việc có ý nghĩa rất lớn với cô ta.

“Và người duy nhất trên Trái đất mà cô biết là những bạn di cư cũ của

cô.”

“Chúng tôi biết nhau trước khi đi. Một khu định cư gần New York Mới.

Roy Baty và Irmgard mở một hiệu thuốc. Anh ta là dược sĩ, còn chị ấy bán
mỹ phẩm, các loại kem và thuốc mỡ. Trên Sao Hỏa người ta dùng rất nhiều
dưỡng da. Tôi…” Cô ta dè dặt. “Tôi mua rất nhiều thuốc của Roy – ban đầu
tôi cần thuốc là bởi… à, dù sao đi nữa, đó là một chốn kinh khủng. Đây,”
cô ta chỉ khắp căn phòng, căn hộ, bằng một cử chỉ dữ dội, “đây chưa là gì
đâu. Anh nghĩ tôi đau khổ vì cô đơn. Trời đất, cả cái sao Hỏa đều cô đơn.
Còn tệ hơn thế này nhiều.”

“Không phải có người máy làm bạn với cô sao? Tôi nghe quảng cáo

trên…” Hắn ngồi xuống ăn, và lát sau cô ta cũng nâng ly rượu. Cô nhấp ly
một cách vô cảm. “Tôi hiểu rằng có người máy cũng đỡ lắm.”

“Người máy… cũng cô đơn.”

“Cô có thích rượu vang không?”

Cô ta đặt ly xuống, “Cũng được.”

“Đó là chai rượu duy nhất tôi thấy trong ba năm qua.”

“Chúng tôi quay lại đây, bởi không ai nên sống ở đó. Nó không phải làm

ra để sinh sống, ít nhất trong một tỉ năm trở lại đây. Nó quá cũ kỹ. Anh cảm
thấy cái cũ kỹ trong từng hòn đá, cái tuổi đời xa xưa khủng khiếp ấy. Dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.