“Hơn nữa cái cô Lạc Tuệ Tuệ kia, cô ta có thật sự đáng để anh làm như
vậy không? Những người tôi gặp còn nhiều hơn anh rất nhiều, tôi dám chắc
rằng cô ta không hề quan tâm đến anh. Hôm nay gặp cô ta, khi tôi nói rằng
anh đã bị bắt, anh biết cô ta có thái độ gì không? Thản nhiên, lạnh lùng, lại
còn nói xấu về anh nữa chứ, nói anh là ‘đồ súc sinh’ giết chết chồng cô ta.
Cô ta lại nói anh là đồ súc sinh nữa cơ đấy!”
Gương mặt Lý Vệ Bình chợt giãn ra, dường như, gương mặt anh ta
thoáng lộ nụ cười.
Mắt Cao Đống nheo lại một lúc rồi chợt mở to, kích động nói: “Anh đã
dạy cô ấy nói những lời đó đúng không? Anh đã dạy cô ta cách ứng phó, dạy
cô ta cách trả lời, dạy cô ta làm sao để đối phó với cảnh sát nếu một ngày
nào đó anh bị bắt, có đúng vậy không?”
Lý Vệ Bình vẫn không có phản ứng gì.
“Giỏi, giỏi lắm.” Cao Đống cực kỳ kích động, gật đầu liên tục: “Lý Vệ
Bình, anh tưởng mình vĩ đại lắm sao? Anh tưởng anh ngậm miệng lại thì tôi
sẽ không làm gì được anh à? Anh sáng suốt hơn một chút có được không?
Anh hãy nghĩ đến cha mẹ mình, nghĩ đến đồng nghiệp của mình. Tôi cho
anh biết, tôi rất muốn cứu anh. Nếu anh chịu nói Lạc Tuệ Tuệ là kẻ chủ
mưu, tôi bảo đảm, nhất định sẽ cho anh đi làm giám định tâm thần để anh
không bị xử tử, tôi sẽ tận dụng mọi cách để giữ lại cái mạng sống này của
anh! Anh đã thấy tôi có sự bảo đảm thế này cho người nào khác bao giờ
chưa? Anh có còn chút lương tâm nào nữa không hả?”
Lúc này, Lý Vệ Bình quay đầu lại, mở mắt ra, đôi mắt anh ta đỏ quạch,
đong đầy nước mắt. Anh ta cười chua chát một lúc rồi nói: “Sếp, sếp không
cần phải gạt tôi nữa đâu, vụ án này ông không bảo vệ được tôi đâu, Bộ
trưởng Bộ Công an còn không giúp được tôi thoát khỏi án tử nữa là, tôi hiểu
mà.”
Bị câu nói của Lý Vệ Bình lật tẩy, Cao Đống nuốt nước bọt, nói: “Phải,
vụ án này không có lợi cho anh, nhưng anh cho rằng tôi đã hết cách với anh
sao?”